Tần Tiện mở khóa điện thoại bằng vân tay, thấy không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Tạm thời cô không để ý đến chúng, mà mở danh bạ ra xem trước.
Trong danh sách dài những cái tên xa lạ, không hề có số điện thoại nào của bố mẹ hay người thân của Tần Tiện.
Cô thử bấm một số mà mình còn nhớ, nhưng sau vài tiếng tút tút bận rộn, máy trả về giọng nói máy móc thông báo số điện thoại không tồn tại.
Quả nhiên, sau từng ấy năm, số điện thoại gia đình đã thay đổi. Cô gái xuyên sách kia cũng không liên lạc với gia đình Tần Tiện, nên trong trí nhớ không có bất kỳ thông tin nào về họ.
Cũng may là trước đó đã cắt đứt liên lạc, nếu không, có lẽ họ cũng đã bị liên lụy.
Ai mà biết được, khi Ôn Thanh Uyển nổi điên, có kéo cả gia đình Tần Tiện vào hận thù của cô ấy không.
Chờ mối quan hệ với Ôn Thanh Uyển dịu bớt, cô phải nhanh chóng về thăm nhà.
Năm năm rồi, cô nhớ gia đình quá, cũng rất nhớ bạn gái nhỏ của mình.
Tần Tiện chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn một lúc lâu, cố gắng kiềm chế xúc động, rồi định tìm số của quản gia nhà họ Ôn. Nhưng không ngờ trong vài trăm liên hệ, lại không lưu số của quản gia.
Xem ra phải về hỏi A Mai hoặc chính Ôn Thanh Uyển mới được.
Bệnh viện ở gần, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước cổng. Tần Tiện dẫn Như Như xuống xe.
Những người trong bệnh viện đều nhận ra Tần Tiện, nhanh chóng có người đến chào hỏi và hỗ trợ.
Cô nhận thuốc cho Ôn Thanh Uyển, tiện thể kiểm tra vết thương cho mình, tiêm một mũi uốn ván và mua thêm thuốc trị sẹo.
Khi chuẩn bị rời đi, Tần Tiện cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ. Cô cúi đầu nhìn Như Như, chỉ thấy cô bé đang cầm chiếc ống tiết kiệm đưa về phía mình.
"Con không cần nữa sao?" Tần Tiện kinh ngạc. Chiếc ống tiết kiệm này, Như Như luôn coi như báu vật.
"Để mua thuốc cho mẹ… chữa bệnh…" Như Như nhỏ giọng nói, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn Tần Tiện, ánh lên vẻ van xin.
"…" Tần Tiện nhìn Như Như, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Cô chỉ biết Như Như là một đứa trẻ mê tiền, thích tiết kiệm, nhưng không ngờ cô bé tiết kiệm là để làm gì.
Xem ra, cô bé biết Ôn Thanh Uyển bị bệnh, nên đã tích cóp tiền để chữa bệnh cho mẹ.
Cô bé chắc chắn rất yêu Ôn Thanh Uyển.
Mà Ôn Thanh Uyển cũng rất yêu cô bé.
"Ngoan, mấy thuốc này chính là mua cho mẹ con, tiền của con tạm thời chưa cần dùng đến." Tần Tiện dịu dàng nói, rồi cầm mấy loại thuốc đã nhận cho Ôn Thanh Uyển đưa Như Như xem.
"Có thể chữa… bệnh của mẹ không?" Như Như hỏi.
"Tất nhiên là có." Tần Tiện gật đầu.
Như Như nheo mắt, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng.
Tần Tiện dẫn Như Như rời khỏi bệnh viện, thẳng tiến đến trung tâm thương mại.
"Con thích bộ nào thì chỉ cho cô xem, cô sẽ mua cho con." Tần Tiện đưa Như Như vào một cửa hàng đồ trẻ em. Trước đây, Tần Tiện thường đến đây mua quần áo cho Tô Tiểu Vân, lại còn có thẻ VIP của cửa hàng này, nên cô không tìm thêm nơi khác.
"Được ạ?" Như Như nhìn những bộ quần áo và phụ kiện trưng bày lộng lẫy, không dám tin.
"Tất nhiên là được." Tần Tiện gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!