Chương 34: (Vô Đề)

Tần Tiện sợ bị Ôn Thanh Uyển nghe thấy, vội vàng bế Như Như vào phòng mình và tìm cách giải thích cho cô bé.

Đôi mắt đen láy của Như Như nhìn chằm chằm vào Tần Tiện, chờ đợi câu trả lời. Sau khi được Tần Tiện xác nhận và còn được cô giáo công nhận nữa, cộng với sự gần gũi trong những ngày qua, Như Như bắt đầu có cảm tình với Tần Tiện. Cô bé lặng lẽ thừa nhận Tần Tiện là mẹ, chỉ là chưa thể gọi thành lời.

"Con đừng vội. Mom ngủ ngáy, lại còn bị mộng du, có thể sẽ làm người khác bị thương. Mẹ bị ốm, cần nghỉ ngơi cho tốt.

(Editor: Mom là Tần Tiện còn Mẹ là Thanh Uyển hen)

Con không được nói với mẹ về chuyện vừa rồi, chuyện ngủ chung và muốn có em gái, nghe chưa? Chỉ nói những chuyện vui với mẹ thôi, được không? Chúng ta hứa nhé, đây là bí mật của chúng ta." Tần Tiện nói với Như Như.

Như Như nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu và kéo tay Tần Tiện hứa.

Tần Tiện thở phào nhẹ nhõm, tình huống ở trường thì không thể giải thích được với một đám trẻ con, hơn nữa Như Như lại thích cô, thừa nhận cô là mẹ, cô không thể làm tổn thương trái tim của Như Như.

Tuy nhiên, vì chuyện này, cô sẽ phải nói dối để dỗ dành Như Như sau này, nghĩ đến đây cảm thấy có chút nhức đầu.

"Con không sợ ngáy đâu, mom có thể ngủ với con không?"

Như Như cúi mắt một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Tiện, vẻ mặt có chút e dè nhưng đầy hy vọng.

"Được rồi, con dũng cảm lắm, không sợ ta ngáy hay mộng du, vậy mom sẽ ngủ với con một lần, nhưng con là bé lớn rồi, chỉ lần này thôi nhé. Con đi đánh răng rửa mặt trước đi, để A Mai chị gái giúp con tắm, khi nào muốn ngủ, mom sẽ ở cùng con." Tần Tiện ngừng lại, nhìn vẻ mặt đáng thương của Như Như, cô xoa đầu cô bé nói.

Như Như vui mừng, lún phún cười, liên tục gật đầu.

Tần Tiện nhìn Như Như ngoan ngoãn đi đánh răng mà không khỏi thầm cảm thán, trẻ con quả thật là thiên thần, nghĩ đến việc phải rời xa Như Như, trong lòng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Ừm, có thể sẽ bàn với Ôn Thanh Uyển về quyền thăm nom.

Tần Tiện mở cửa bước ra và thấy Ôn Thanh Uyển đang đứng ngay cửa, ánh mắt đầy sự cảnh giác và nghi ngờ nhìn cô.

"Không có gì đâu, Như Như muốn tôi kể chuyện trước khi ngủ cho cô bé, đợi cô bé tắm xong tôi sẽ kể, giờ tôi đi tắm đây." Ôn Thanh Uyển không hỏi gì, Tần Tiện vội vàng giải thích một tràng.

"Ừ…" Ôn Thanh Uyển đi thẳng vào phòng.

Tần Tiện lắc đầu, đi vào phòng mình để tắm rửa.

Tắm xong và thay đồ ở nhà, Tần Tiện xuống lầu tìm Như Như.

Như Như vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ nhỏ, khuôn mặt vẫn còn chút lo lắng, nhưng khi thấy Tần Tiện thì liền nở nụ cười.

"Tôi nói được là làm được, con nằm xuống đi, tôi tìm một cuốn sách để kể con nghe câu chuyện trước khi ngủ." Tần Tiện cười nói.

"Vâng vâng." Như Như trườn lên giường, chui vào chăn nằm ngoan ngoãn, chỉ lộ ra cái đầu, còn nhường một khoảng lớn trên giường cho Tần Tiện.

Tần Tiện lấy vài cuốn sách từ giá sách của Như Như để cho cô bé chọn, Như Như chọn một cuốn sách có hình con gà con.

Tần Tiện cầm cuốn sách đi đến bên giường, nhìn tên sách mà ngẩn người, nó lại có tên là "Tôi Muốn Có Một Em Gái"!

Có vẻ như không nên để Như Như chọn sách, sao lại có loại sách thiếu nhi như vậy?!

Tần Tiện định đổi cuốn sách khác, nhưng lại có vẻ hơi cố gắng, đã ngồi xuống và chuẩn bị kể rồi, đành phải cố gắng đọc tiếp.

Như Như nghe rất vui vẻ, có vẻ như rất đồng cảm.

Đứa trẻ cô đơn muốn có một em gái!

"Con cũng muốn có một em gái, con có thể giúp đỡ trong việc ấp trứng, nhưng con không thể đẻ trứng… Mom có thể làm được không? Mom có thể dạy con không?" Nghe xong câu chuyện, Như Như hỏi Tần Tiện.

"À… không được, chỉ có chim nhỏ, gà con mới có siêu năng lực đó. Ngủ đi nào, trong giấc mơ có mọi thứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!