Xuân Vũ Các.
Ngô thị thoáng liếc qua chiếc trâm gỗ lê cắm hoa quế còn vương chút dầu thơm cài tóc, khẽ hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi tưởng thật sự sẽ cưới được nó?"
Giữa trưa hôm nay, Lục lão phu nhân cho người mời bà ta tới, chuyện bàn bạc chính là việc này. Suốt cả buổi trưa cân nhắc suy nghĩ, đến khi nghe Lục Lê chính miệng nói ra chuyện hôn sự, lòng Ngô thị chỉ hơi lay động, hoàn toàn không chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, mẫu thân. Tổ mẫu đã hỏi qua ý ta, Thanh Nguyệt muội muội cũng đồng ý, nhi tử lại càng tình nguyện. Xin mẫu thân tác thành cho."
Ngô thị hít sâu một hơi, gương mặt vẫn bình thản như mặt nước:
"Được thôi, tổ mẫu ngươi đồng ý, phụ thân ngươi cũng không phản đối, các ngươi ai nấy đều thuận tình, mẫu thân còn có thể nói gì hơn?"
"Mẫu thân đồng ý rồi sao?" – Lục Lê nét mặt sáng bừng, nét tươi vui của tuổi trẻ không thể giấu nổi.
Hắn ta vốn biết, mẫu thân dù miệng nói nghiêm khắc, rốt cuộc vẫn là người đứng về phía mình.
"Ừm."
Lục Lê thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Hôm nay hắn ta ghé sang viện, tiện thể nói với mẫu thân chuyện này, bà cũng tỏ ra rất vui vẻ. Ban đầu hắn ta còn tưởng phải mất chút công sức thuyết phục, chẳng ngờ lại dễ dàng thế này.
Thế nên hắn ta thưa:
"Mẫu thân, nhi tử đã nghĩ kỹ rồi. Sau khi cưới Thanh Nguyệt muội muội, nhất định sẽ chăm chỉ đèn sách, để tương lai có thể khiến cho mẫu thân và Quận chúa Ninh Tuy, cùng Nhị thẩm cũng được nở mày nở mặt."
Ngô thị mặt không đổi sắc, khẽ phất tay áo:
"Ngươi có lòng, nhưng còn nàng ta thì sao? Ngươi tính toán xử lý thế nào?"
Lục Lê vừa nhìn thấy một nữ tử bước từ ngoài vào, liền sửng sốt chớp mắt:
"Tầm Nương? Sao nàng lại ở đây?"
Gương mặt nàng kia đầy vẻ hoảng hốt. Vừa thấy Lục Lê, nàng lập tức lao vào lòng hắn, vừa khóc vừa thổn thức:
"Lê lang, Lê lang, có phải thiếp đã khiến chàng gặp rắc rối rồi không?"
Nàng ta rời khỏi vòng tay hắn, nước mắt lăn dài như chuỗi châu đứt dây, từng giọt nối nhau rơi xuống, thật đáng thương không sao kể xiết.
"Lê lang… Thiếp, thiếp hôm nay chỉ định ra ngoài mua ít thuốc, chẳng ngờ lại gặp phải…" – Ánh mắt nàng ta khẽ liếc qua phía sau Ngô thị, nhìn thấy Tiết ma ma, liền nhỏ giọng – "Lê lang, chàng… sẽ không giận thiếp chứ?"
Lục Lê vẻ mặt khổ sở, cố nén bực tức hỏi:
"Trước khi đi ta đã dặn nàng rồi, bảo chờ thêm một chút, ta sẽ cho người mang thuốc đến, nàng quên rồi sao?"
Tầm Nương ôm bụng, nước mắt giàn giụa:
"Lê lang quả có nói, nhưng thiếp muốn lang trung xem lại lần nữa, lỡ đâu mạch hỉ lần trước bắt sai thì sao?"
"Nàng…" – Lục Lê như sực nhớ ra điều gì, vội hỏi: "Khi nàng vào đây có ai trông thấy không?"
Tầm Nương lắc đầu:
"Thiếp đội mũ có rèm, dọc đường đi không gặp ai cả."
"Vậy thì tốt."
Ngô thị chẳng buồn nghe bọn họ than thở gì. Cái ả Hoa Thanh Nguyệt kia còn chưa đủ phiền, nay lại thêm một hồ ly tinh xuất hiện, tưởng mấy trò lén lút của mình không ai nhìn ra hay sao? Nhưng bây giờ chưa phải lúc truy cứu lỗi lầm, việc quan trọng hơn là phải khiến lão phu nhân rút lại mệnh lệnh vừa ban ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!