Chương 37: Đêm thăm

Đêm đến, Lục Tri Ninh cùng Lục Tri Duyệt bị nha hoàn dìu đến từ đường chịu phạt.

Trong sân, Ngô thị đã nổi trận lôi đình một phen, sau lại bị Tam lão gia gọi vào thư phòng quở trách một trận.

Lục Tam lão gia từ thư phòng trở ra, sắc mặt vẫn chưa nguôi giận, râu mép run rẩy, chỉ tay vào bà ta mà mắng xối xả:

"Ngươi tự xem lại đi! Nữ nhi dạy dỗ thành ra như thế, thiếp thất chẳng quản được, con cái cũng chẳng trông nom nổi! Ngươi có biết hôm nay ta bị Nhị ca mắng cho một trận ra trò hay không? Chính cháu ruột tới chất vấn ta về lễ nghi trưởng bối, ngươi nghe mà không thấy thẹn sao? Ngươi không biết xấu hổ, ta còn biết giữ thể diện nữa đấy!"

Ngô thị vốn đã có một bụng ấm ức, nghe đến câu này thì liền nổi đoá:

"Lão gia! Nếu như Tri Ninh có điều gì sai quấy, cũng là do ta dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn, nhưng còn Chu thị tâm thuật bất chính, lại cũng đổ lên đầu ta? Rõ ràng chỉ là chuyện cãi vã giữa mấy cô nương, lang trung cũng đã nói hai đứa đều không hề gì, vậy mà bọn họ cứ nhắm vào không buông, ép tới cùng. Tri Ninh đã quỳ, cũng đã nhận lỗi, chẳng lẽ đến cả phạt quỳ trong từ đường cũng không đủ?"

Bà ta nói đến đây, thở phì phò một lúc rồi tiếp lời:

"Ông chỉ nghe lời người ngoài, trở về đã trách mắng, có từng hỏi rõ ràng nguyên do hay chưa? Lẽ nào chỉ có nữ nhi chúng ta là sai? Vậy còn Lục Tri Ngữ, còn Hoa Thanh Nguyệt thì sao?"

Càng nói, Ngô thị càng uất ức, đến mức bật khóc:

"Từ ngày ta quản lý việc nhà, chưa từng để trễ nải chuyện gì, lão gia cũng thấy rõ trong lòng. Giờ thì hay rồi, nói thu quyền là thu, nông chẳng nói một lời an ủi, ngược lại còn theo người ngoài mà mắng ta và con ta."

Lục Tam lão gia vốn đã bực dọc, nghe vậy càng thêm bực, phất tay áo bỏ đi.

Ngô thị nhìn bóng lưng lạnh lùng của lão, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Nếu không nhờ Tiết ma ma đỡ lấy, e rằng bà ta đã ngã quỵ tại chỗ.

"Tam phu nhân, đừng để lửa giận tổn hại thân thể. Ngài mới khỏi bệnh, lang trung dặn phải an dưỡng nhiều đấy! Dù gì Ninh tiểu thư cũng đang ở trong viện, chờ lão gia nguôi giận rồi, nhất định phải ra mặt cầu tình cho nàng."

Nhắc đến đây, Ngô thị lại tức nghẹn ngực. Chu thị kia vô dụng, chút việc cỏn con cũng không xử lý xong, ngược lại khiến mình và con gái bị lôi xuống nước, giờ còn bị đuổi lên thôn trang nữa.

"Chu di nương đi rồi, nhưng trước lúc đi còn dặn phu nhân chớ quên lời hứa."

Ngô thị hừ lạnh một tiếng, nhấc chén trà nhấp một ngụm, rồi nghi hoặc hỏi:

"Ngươi nói xem, Diễm ca nhi sao tự dưng lại nhúng tay vào chuyện này?"

"Có lẽ là tình cờ bắt gặp nên mới can thiệp thôi."

"Bắt gặp tình cờ? Ngươi cho rằng hắn là hạng người rỗi hơi mà lảng vảng trong sân sao?"

Ngô thị trầm ngâm hồi lâu vẫn không nghĩ ra đầu mối, bèn lắc đầu bỏ qua:

"Thôi mặc kệ, tạm thời đừng động vào hắn, cứ chờ đó, không chừng chẳng bao lâu nữa, chính bọn họ lại sẽ tới cầu xin ta quản việc."

Nói đoạn, chợt nhớ điều gì đó, bà ta hỏi:

"Phải rồi, Lê ca nhi đâu? Kêu nó đến gặp ta."

Tiết ma ma đưa mắt né tránh, khẽ đáp:

"Tam công tử lại đi biệt viện rồi."

Ngô thị vừa nghe đến hai chữ "biệt viện", đầu liền đau nhói.

Tiết ma ma đành ấn nhẹ các huyệt trên đầu nàng, ngần ngừ một chút rồi quyết định kể lại chuyện nha hoàn vừa báo lại:

"Nghe nói, Tam công tử có tặng một hộp quà cho nha đầu Hoa gia kia, hai người còn nói cười một lúc. Khi công tử rời đi còn bảo nàng gì đó như "hãy chờ ta"…"

Ngô thị nhắm mắt tận hưởng mấy động tác xoa bóp thư giãn kia, nghe đến đoạn ấy thì bỗng mở bừng mắt, đưa tay quăng hết hộp phấn son trên bàn trang điểm xuống đất. Tiết ma ma giật mình, vội lùi sang một bên.

"Chuyện xảy ra khi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!