Chương 31: Phong ba rơi xuống nước (6)

Nghe mấy nha hoàn bàn tán rôm rả, Đào Hề bỗng nhiên đứng phắt dậy:

"Cô nương, để ta đi làm mấy ả đó câm miệng!"

"Thôi, cũng đâu có nói sai gì. Kệ đi, khỏi quan tâm."

Nàng vừa dứt lời, tay càng thêm nhanh nhẹn:

"Thêm hai ngày nữa thôi, mẻ son phấn này chắc cũng gần xong rồi."

"Cô nương..."

Dưới ánh trăng, Hoa Thanh Nguyệt ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ đủ thứ. Nàng vừa nghiền nát mấy hộp phấn rồi phân loại từng phần gọn gàng, tính sáng mai là có thể hoàn thành nốt.

Duy có một chuyện cứ quanh quẩn trong đầu nàng chưa thể hiểu nổi: Trước đó nàng từng thử qua, nam nhân đêm ấy không phải là Lục Diễm. Với địa vị của hắn hiện tại, cũng chẳng cần thiết phải làm khó một nữ tử tầm thường như nàng. Huống hồ, lúc nàng khóc hôm nay, nàng đã vô tình nhìn thấy trong mắt hắn — rõ ràng là thương xót.

Xem ra nên tìm thời điểm thử lại. Nếu đúng như nàng đoán, vậy thì con đường sau này sẽ bớt chông gai hơn một chút.

Mẫu thân từng nói: "Nam nhân một khi thương hại nữ nhân, tức là có thể bị uy hiếp."

Nàng đặt phần phấn vừa xong qua một bên, rồi lấy ra chiếc đai lưng thêu dở để cạnh gối. Sợi chỉ này là nàng mang theo từ Lương Nguyên, nhưng dọc đường tâm thần rối loạn nên thêu mãi cũng chưa được một mẫu hoàn chỉnh. Cũng đến lúc phải hoàn thành nó rồi.

"Cô nương thêu trước đi nhé, nô tỳ ra ngoài sắc thuốc cho người."

Hoa Thanh Nguyệt mới thêu được mấy mũi, bên ngoài đã vang lên tiếng tranh cãi.

"Ta đã dặn dò các ngươi trước đó thế nào, giờ thuốc bị cháy hết cả, tối nay cô nương uống cái gì đây hả?"

Đào Hề tức điên, cầm nắm thuốc cháy khét đen sì chạy vào, vừa đi vừa chửi ầm:

"Cô nương có chuyện gì cũng không thấy các người để tâm! Gửi hai đứa hầu đến đây là để hầu hạ, hay là đến đây làm bà nội người ta? Nguyên buổi trưa cứ lảm nhảm không ngừng, không để yên ai hết! Lần tới mà vào phòng lão phu nhân, ta nhất định phải nói rõ ràng — để người xem thử mấy đứa hầu trong phủ hầu hạ kiểu gì cho biết!"

Cho dù Đào Hề có dọa dẫm nhắc đến lão phu nhân, nhưng Vĩnh Cúc và Vĩnh Lục cũng chẳng thèm sợ. Suốt cả ngày nay, Hoa cô nương rơi xuống ao, lão phu nhân không hề tới thăm. Không những bà không đến, ngay cả một nha hoàn hay bà vú bên cạnh cũng chẳng xuất hiện.

Rõ ràng quá rồi còn gì.

Khách đến hòa thân, ai thân ai sơ nhìn cái là biết. Hoa cô nương này chắc cũng sắp bị đuổi ra khỏi phủ thôi.

Đó là kết luận mà cả hai đã đúc kết sau một buổi trưa "bàn chuyện chính sự".

"Đào Hề, lời ngươi nói đúng kiểu không biết điều. Chúng ta nhất định phải nghe ngươi à?" Vĩnh Cúc trừng mắt đáp trả.

"Hoa cô nương bận rộn cả buổi trưa mà ta nhìn cũng đâu có gì nghiêm trọng. Theo ta thì thuốc ba phần độc, đã cháy rồi thì không uống cũng chẳng sao." — Vĩnh Lục làm bộ ra vẻ đang suy nghĩ vì Hoa Thanh Nguyệt.

"Phải đó, khỏi uống là đúng rồi." — Vĩnh Cúc hùa theo.

Đào Hề tức đến mặt đỏ gay, hôm nay đã phải nhịn cả đống chuyện, giờ đến lượt nha hoàn mà cũng trèo lên đầu cô nương nhà mình ngồi thì đúng là quá đáng. Càng nghĩ càng thấy nghẹn ứ:

"Các người... cút! Cô nương nhà ta gặp chuyện mà các người chẳng để tâm, thân phận các người cao sang lắm à? Thanh Trúc Viện này không chứa nổi các người nữa rồi, cút đi!"

"Ngươi chỉ là một con hầu, mà dám đuổi tụi ta? Ngươi tưởng mình là ai? Ta với Vĩnh Lục trước kia hầu hạ trong phòng tam phu nhân đấy nhé! Là người của Hầu phủ chính gốc. Ngươi ấy hả, ngay cả chủ tử của ngươi cũng không có quyền đuổi tụi ta!"

"Phải đó! Ngươi nghĩ ngươi quý hơn tụi ta sao? Chúng ta ở Hầu phủ từ nhỏ tới lớn, ăn muối còn nhiều hơn không khí ngươi hít! Còn bày đặt hô "cút" này nọ..."

Cả hai vừa nói vừa cười khẩy đầy khinh miệt.

Ba người đang cãi nhau tới cao trào, thì một giọng lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa:

"Chuyện hôm nay vẫn chưa có kết luận. Chúng ta dù sao vẫn là khách của An Ninh Hầu phủ. Việc đề xuất đổi hai nha hoàn hầu hạ, ta nghĩ cũng chẳng có gì quá đáng. Nếu các ngươi đã không muốn phục vụ thì không cần nhiều lời, đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!