Tuy nàng gọi hắn một tiếng "huynh trưởng", nhưng đó là vì nàng biết sau này mình sẽ gả cho Lục Tam công tử nên mới sớm thân thiết mà gọi như vậy. Chứ xét cho cùng, bọn họ đâu có quan hệ máu mủ, tám đời cũng chưa chắc đã dính dáng gì đến nhau.
Thế mà hắn – một người tự xưng là "huynh trưởng" – lại dám xông vào khuê phòng của nàng. Đây mà gọi là giữ lễ hả?
Nói nàng thô lỗ, vậy chẳng phải hắn còn vô lễ hơn?
Như vậy mà không sợ làm mất mặt An Ninh Hầu phủ của họ chắc?
Phòng ở viện Thanh Trúc vốn đã chẳng lớn, ngày thường chỉ có một mình Hoa Thanh Nguyệt thì còn thấy ổn, giờ trong phòng lại đứng thêm một người đàn ông cao lớn, khí thế bức người khiến nàng có cảm giác như không khí bị hắn chiếm mất phân nửa, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Quan trọng hơn là—nàng còn không có quyền đuổi người!
Nếu phải đi, thì cũng là nàng là người nương nhờ ở đây phải rời đi, làm gì có chuyện khách nhân đuổi chủ nhân đi chứ?
Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng quá mất tự nhiên. Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Thanh Nguyệt vẫn quyết định lên tiếng hỏi chút gì đó để phá vỡ sự im lặng gượng gạo.
Nàng vừa định mở miệng hỏi tình hình bên bờ ao thì đã bị ánh mắt lạnh băng của hắn làm cho sững người. Rõ ràng nàng biết mình cũng là người ngoài được cứu lên, như vậy Lục Tri Ngữ hẳn cũng không sao mới phải. Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nàng vẫn buộc phải hỏi.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn ấy chậm rãi tiến lại gần, đến bên mép giường, ngón tay thon dài lạnh lẽo đặt lên trán nàng.
Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng khẽ rùng mình.
"Đại ca ca..."
Ngay sau đó, Lục Diễm nhẹ giọng cất tiếng, khó phân định là dịu dàng hay lạnh lùng:
"Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Hoa Thanh Nguyệt lúc ấy đầu óc như bị đánh một gậy cho choáng váng, trong đầu rối như tơ vò, ngay cả muốn né tránh cũng quên mất, cứ để mặc bàn tay thô ráp rộng lớn kia đặt trên trán mình.
Một lát sau, ý thức mới từ từ trở lại, tư duy cũng dần rõ ràng hơn.
Người này... đang làm cái gì thế?
Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng nhớ là mình bị ai đó đẩy xuống ao, sau đó bị Lục Tri Ngữ bám lấy, rồi tiếp sau là...
Chẳng lẽ nàng đã chết? Hay đây là mộng?
Thần sắc lo lắng trên mặt Lục Diễm quá chân thật, Hoa Thanh Nguyệt khẽ nhéo mạnh chân mình dưới lớp chăn.
Cơn đau nhói như xuyên tim lan khắp thân thể khiến nàng nhíu mày.
Sau khi chắc chắn đây không phải là mơ, nàng vội vàng muốn rụt người tránh khỏi bàn tay trên trán.
Nhưng người nọ như nhận ra ý định của nàng, lực tay liền tăng thêm, không cho nàng trốn tránh.
"Ta hỏi lại một lần nữa, còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
Toàn thân nàng mềm nhũn, phải gắng sức lắm mới có thể nghiêng người tránh ra xa hắn một chút.
Lục Diễm híp mắt, trong đáy mắt ánh lên tia sáng khó lường.
Một lát sau, hắn như không có việc gì thu tay về, đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi người trên giường. Hắn nói:
"Năm đó tổ phụ ngươi có ân với Lục gia, bây giờ con gái ân nhân gặp nạn tại Lục gia, ta cứu ngươi hai lần, cũng coi như đã trả xong ân tình ngày trước."
Hoa Thanh Nguyệt: "............."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!