Chương 20: Tiệc rượu

Nghe vậy, Lục Diễm nghiêng đầu, lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt:

"Ta coi trọng nàng ta? Mắt ta còn chưa mù."

Tần Hoài đưa tay chỉ lên chóp mũi, bộ dạng cợt nhả:

"Rồi rồi rồi, ai mà lọt được vào mắt Soái gia nhà ta chứ?"

Nửa canh giờ sau.

Bên ngoài vang lên giọng tiểu nhị: "Các vị quý nhân, xin mời nhập tòa, món ăn sẽ dọn lên ngay."

Mọi người nghe xong liền lục tục ngồi vào chỗ, vẫn chưa hết hưng phấn.

Bàn tiệc phân rõ nam nữ, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, trò chuyện vui vẻ, nếu không vì vị khách chủ ngồi đầu bàn – Lục Diễm mặc áo khoác đen, vẻ mặt lạnh như băng – thì chắc không khí đã còn náo nhiệt hơn nữa.

Chừng nửa canh giờ sau, tiểu nhị nối nhau bưng đồ ăn lên. Món ngon đặc trưng của Bách Vị Lâu bày kín cả bàn:

"Thịt kho tàu om lư ngư!"

"Vịt hấp gạo nếp!"

"Sườn non sốt phỉ thúy!"

"Chân dê nướng thì là!"

Lục Lê đứng dậy, giơ cao chén rượu:

"Ta thay mặt Lục gia, hoan nghênh các biểu muội, hoan nghênh Thanh Nguyệt muội muội."

Các cô nương ngồi bàn đều đứng dậy, hành lễ nhẹ rồi mới ngồi xuống.

"Đừng đừng, đừng khách sáo! Hôm nay toàn người trẻ tuổi tụ họp, đừng gò bó. Đợi đến khuya rồi, muốn luận vai vế hay bàn quy củ gì thì lúc đó tính sau!"

"Tam ca ca, huynh chỉ hoan nghênh các nàng thôi à? Còn bọn muội thì sao? Bọn muội mới là muội ruột của huynh đó nha!"

Lục Tri Ninh lầm bầm, rõ ràng là không hài lòng vì bị cho ra rìa.

"Rồi rồi rồi, ai cũng có thể quên, riêng muội là không thể."

Lục Lê vừa cười vừa gắp cho nàng ta một miếng sườn: "Ăn nhiều một chút."

Lục Tri Ninh lúc này mới thấy hả dạ, gương mặt tươi tỉnh lại.

Tần Hoài cũng cười toe toét: "Thấy các cô nương cười vui vẻ, Tần mỗ cũng thấy phấn khởi lây. Nào nào nào, nếm thử mấy món đặc sản của Bách Vị Lâu đi, vừa ăn vừa trò chuyện."

Trên bàn tiệc, các cô nương chuyện trò rôm rả. Đặc biệt là mấy biểu tiểu thư bên nhị phòng, ai nấy đều tận dụng cơ hội bắt chuyện làm quen. Tứ biểu ca thì đừng mơ đến rồi, nhưng ngoài ra vẫn còn mấy vị công tử chưa kết hôn, mỗi người đều là rồng trong loài người – nếu được một người để mắt tới, cũng coi như bước được nửa chân vào cửa quyền quý.

Kỳ thực lần này đến đây, mục đích cũng chính là mượn cớ thưởng Hà yến mà ngắm nhìn một phen nhi lang thế gia nơi kinh đô.

Bởi vậy, các tiểu thư thi nhau đối đáp, từ thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, không thiếu đề tài để trò chuyện, tiếng cười rộn rã vang khắp gian phòng.

Chỉ có Lục Tri Ngữ sắc mặt lãnh đạm, hứng thú chẳng nhiều, đôi mắt thường xuyên lặng lẽ nhìn về phía cửa lớn.

Riêng Hoa Thanh Nguyệt thì lại ngồi thu mình nơi góc bàn, một tay nâng đũa, một tay gắp món, chăm chú ăn uống, chẳng hề để tâm đến những lời đối đáp nhã nhặn bên kia.

Nàng tuy thật sự có tâm tư leo lên Lục Lê, nhưng biết rõ đây chưa phải thời cơ thích hợp. Linh cảm nói cho nàng hay, nếu hôm nay biểu hiện lộ liễu quá mức, ngày mai e rằng trong buổi học lễ nghi, sẽ bị Lục Diễm đem ra chỉ trích chẳng nể nang gì. Dù gì thì cũng không cần vội nơi nhất thời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!