Hoa Thanh Nguyệt khẽ cười duyên, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt đẹp mang theo nét e lệ riêng biệt của thiếu nữ mới lớn:
"Là Lê ca ca đưa, Thanh Nguyệt tiếc không nỡ dùng vội, muốn giữ lại, chờ đến thời khắc quan trọng nhất mới mang lên."
Nghe vậy, trong lòng Lục Lê bỗng dâng lên một trận thương tiếc yêu chiều, phất tay cười nói:
"Trâm kia vốn chẳng phải thứ gì quý báu, nếu muội thích, ngày khác ta đưa luôn cho muội tám cây mười cây, mỗi ngày thay một kiểu."
"Lê ca ca ~" Hoa Thanh Nguyệt gọi một tiếng dịu dàng đến mức có thể khiến người mềm lòng.
Thấy nàng cười duyên thẹn thùng, Lục Lê lại càng săn đón ân cần, muốn đưa nàng đến bên xe ngựa. Ban đầu vốn định để nàng ngồi cùng xe với muội muội mình, nào ngờ Lục Tri Ninh lại giành trước, ra hiệu cho mã phu đánh xe đi mất.
"Ngươi—Lục Tri Ninh! Thanh Nguyệt muội muội còn chưa lên xe, ngươi đi cái gì mà đi?"
Đáp lại hắn chỉ là tiếng hí dài của tuấn mã. Lục Tri Ninh thò đầu ra, làm mặt quỷ trêu chọc hắn ta một cái, rồi vèo một tiếng, xe ngựa khuất bóng nơi cổng lớn Lục phủ.
"Lục Tri Ninh! Ngươi chờ đó cho ta!"
Lục Lê gào lên một tiếng, rồi quay sang nhìn Hoa Thanh Nguyệt bên cạnh, áy náy mở miệng:
"Thanh Nguyệt muội muội, chờ về ta nhất định sẽ để mẫu thân dạy dỗ lại nàng cho đàng hoàng."
Hoa Thanh Nguyệt chỉ mỉm cười, giọng bình thản:
"Lê ca ca chớ bận lòng, Tri Ninh dù sao cũng là muội muội, tỷ tỷ nào lại đi chấp nhặt với muội mình? Lê ca ca cũng đừng nói lại với tam phu nhân, Thanh Nguyệt không muốn vì chuyện này mà khiến hai mẹ con bất hòa."
"Thanh Nguyệt muội muội, nếu Tri Ninh mà hiểu chuyện được bằng một nửa muội thì tốt biết mấy…"
Lục Lê trong lòng không khỏi cảm khái. Một cô nương mồ côi, rời quê xa nhà, sống nương nhờ tại An Ninh Hầu phủ, không biết đã phải chịu bao nhiêu uất ức. Ấy vậy mà nàng vẫn biết nghĩ cho người khác, chẳng than oán một lời.
Thật là hiếm có.
Hoa Thanh Nguyệt chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.
Lục Lê lại đích thân đưa nàng tới một cỗ xe ngựa khác, còn ân cần đỡ nàng lên xe.
Sắp lên đường, Lục Tri Ngữ nhẹ giọng hỏi đầy ẩn ý:
"Tam ca ca, Tứ ca ca, hai người đã thông báo với Đại ca chưa?"
Người trẻ trong phủ đều rủ nhau ra ngoài, nếu không mời Đại ca thì cũng có chút không phải. Dù biết Lục Diễm sẽ chẳng hứng thú, nhưng không hỏi đến, há chẳng phải thất lễ?
Lục Hành cười đáp:
"Tri Ngữ, lúc ta đến Phi Vũ Quân hôm nay có ghé hỏi qua Đại ca, huynh ấy bảo chẳng có hứng thú chen chúc cùng mọi người."
Nghe thế, Lục Lê mới thở phào nhẹ nhõm, còn Hoa Thanh Nguyệt thì trong lòng như trút được gánh nặng.
Trên xe ngựa, Hoa Thanh Nguyệt vừa ngồi vững thì Lục Tri Duyệt cũng theo sau bước lên.
Hai người thoáng nhìn nhau một cái. Sáng nay nàng không ra mặt giúp đỡ, giờ lại cùng ngồi chung xe ngựa, ít nhiều có chút ngượng ngùng.
Chính Hoa Thanh Nguyệt là người phá vỡ bầu không khí gượng gạo trước tiên, nhẹ giọng hỏi:
"Chu di nương bệnh tình đã đỡ hơn chưa?"
Lục Tri Duyệt cũng thuận theo đáp lời:
"Đỡ hơn rồi. Hôm nay nhờ có Tam ca, mới mời được lang trung tới khám. Uống thuốc trưa nay, người đã khỏe hơn nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!