"Cha, Thái tử điện hạ đối với Tuế Tuế, e rằng không chỉ là tình cảm huynh muội đâu…" Cố Nguyên Triều do dự muốn nói nhưng lại thôi.
"Ta biết mà." Cũng là nam nhân giống nhau, ánh mắt Thái tử điện hạ nhìn Tuế Tuế, làm sao ông lại không hiểu cơ chứ.
"Nhưng muội muội con không muốn gả, vậy thì không gả. Cho nên phải nhân lúc Thái tử chưa lên ngôi mà gả muội muội của con đi. Hiện giờ thiên hạ này vẫn là của Bệ hạ, Bệ hạ trọng dụng ta, nhất định sẽ không cưỡng ép nhà họ Cố ta gả con gái."
Chỉ là sau khi Thái tử lên ngôi, Cố phủ e rằng sẽ bị thất thế. Nhưng so với quyền thế thì nữ nhi của ông đương nhiên là quan trọng nhất.
"Phụ thân, con đã hiểu rồi. Con cũng sẽ bảo vệ tốt tiểu muội thật tốt." Cố Nguyên Triều kiên định nói.
Cố thừa tương gật đầu, ông vỗ vai Nguyên Triều rồi mỉm cười mãn nguyện.
"Con đi đi. Một tháng rồi chưa về nhà, con cũng nên nói chuyện với mẫu thân một chút. Cha cũng phải xử lý công vụ rồi."
"Vâng, vậy con xin cáo lui."
Cố thừa tướng xua tay.
Khi Cố Nguyên Triều đến sân viện của Vương thị, thì Cố Tuế An và Cố Nguyên An đều ở đó.
Huynh ấy trò chuyện với ba người một lát rồi ai về viện của người nấy nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nguyên Triều lại dẫn Cố Nguyên An rời khỏi nhà họ Cố để đi đến thư viện.
Thời gian trôi qua thật nhanh, dưa lạnh mà Cố Tuế An trồng giờ đây đã chín rồi.
Mấy ngày nay không mưa, ánh nắng chói chàng, dưa lạnh trong ruộng phát triển rất tốt, quả lớn nhất nặng hơn mười cân, quả nhỏ nhất cũng hơn bảy cân. Trên mảnh đất nhỏ này kết được khoảng hơn mười quả dưa lạnh.
Cố Tuế An phấn khích chọn ra một quả dưa lạnh lớn nhất trong ruộng dưa xanh mướt, nàng ôm quả dưa đặt lên bàn đá dưới giàn nho.
Xuân Lan và Tứ Hỷ đều vây lại xung quanh.
"Cô nương, quả dưa lạnh này to thật đấy, nô tỳ chưa từng thấy quả dưa lạnh nào to như vậy." Tứ Hỷ kinh ngạc nói.
Cố Tuế An cười tủm tỉm nói: "Không chỉ to mà còn rất ngọt nữa. Tứ Hỷ, ngươi đi gọi cả cha mẹ ta đến đây, gọi thêm cả Vương ma ma nữa, chúng ta cùng nhau thưởng thức."
"Vâng ạ!" Tứ Hỷ phấn khích đáp một tiếng, rồi chạy đi tìm người, trông còn chạy nhanh hơn cả thỏ.
Xuân Lan bất lực nhìn theo bóng dáng đó, gọi: "Chạy chậm thôi, coi chừng té đấy!"
"…"
Không lâu sau, Cố thừa tướng và Vương thị liền đi đến, theo sau là Tứ Hỷ và Vương ma ma.
"Tuế Tuế, có chuyện gì mà gấp gáp gọi ta và mẹ con đến thế?"
Lúc này, Vương thị cũng chú ý đến vật màu xanh mướt trên bàn, bà kinh ngạc nói: "Đây là dưa lạnh sao?"
Cố thừa tướng nghe thấy lời này cũng nhìn về phía bàn, thấy trên bàn đặt một quả dưa lạnh tròn vo, giống như một viên bảo thạch màu xanh lá khổng lồ, ánh nắng xuyên qua kẽ lá nho chiếu vào, tạo nên một ánh sáng lấp lánh hấp dẫn.
"Quả dưa lạnh này trông sao lại không giống những quả bình thường nhỉ." Cố thừa tướng bước lại gần hơn, quan sát kỹ rồi nói: "Trông to hơn nhiều so với bình thường, ngửi cũng có vẻ thanh và ngọt hơn."
"Tuế Tuế, đây là dưa lạnh sao, hay chỉ là thứ gì đó tương tự dưa lạnh thôi?" Vương thị cũng ghé sát ngửi rồi hỏi.
"Cha, mẹ, đây là dưa lạnh ạ, chỉ là nữ nhi đã cải tạo lại hạt giống dưa lạnh một chút. Quả dưa lạnh được cải tạo này ăn vào sẽ thanh ngọt và ngon miệng hơn, rất thích hợp cho mùa hè nóng bức như thế này." Cố Tuế An cười giải thích xong liền sai Xuân Lan đi lấy dao.
Sau khi lấy được dao, Cố Tuế An tự tay cắt quả dưa lạnh thành hai nửa. Khoảnh khắc cắt ra, âm thanh giòn tan đi kèm với nước quả văng ra, một hương thơm thanh ngọt lập tức lan tỏa.
Quả dưa lạnh nứt ra để lộ ra ruột dưa màu đỏ tươi, những hạt dưa đen điểm xuyết giữa ruột dưa, vỏ dưa màu xanh bao bọc ruột dưa màu đỏ, nhìn thôi đã khiến người ta ứa nước miếng rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!