Chương 6: Sự chiếm hữu của Điện hạ ngày càng mạnh mẽ

Sau khi Cố Tuế An bước vào Phủ Quốc Công, nàng nghĩ lại cảnh tượng trên xe ngựa lúc nãy liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Chưa kịp nghĩ thông suốt, nàng đã bị một giọng nói cắt ngang suy nghĩ.

"A Tỷ, tỷ về rồi à, muội cho tỷ xem một thứ hay ho này." Một bóng người nhanh chóng chạy tới, trong tay không biết đang nắm giữ thứ gì.

Đó là đệ đệ Cố Nguyên An của nàng, năm nay 7 tuổi, đang ở cái tuổi mà ngày nào cũng nghịch ngợm không chịu ngồi yên.

Rất nhanh bóng người đó đã chạy đến bên nàng, nàng vừa thấy con rắn mà thằng bé đang nắm trong tay.

Hai mắt của Cố Tuế An tối sầm lại.

"Tiểu công tử, sao người lại bắt một con rắn vậy!?" Xuân Lan mặt đầy kinh hoàng kêu lên.

"Cố Nguyên An! Thằng ranh thối tha này, còn không mau vứt cái thứ đó đi, con muốn dọa chết tỷ tỷ của à!?" Cố Thừa tướng vừa làm việc công về đã nhìn thấy cảnh này, vừa gầm lên vừa nhanh chân bước về phía này.

Đến trước mặt Cố Nguyên An, ông túm lấy tai cậu nhóc rồi nói: "Ta thấy thằng nhóc con đúng là càng lúc càng hư, hôm nay nhất định phải thưởng cho con một bữa "thịt xào măng tre" rồi!"

(Thịt xào măng tre: ăn đòn )

Cố Nguyên An đau đến nhe răng nhếch mép: "Ôi cha, cha ơi, đau đau đau, đây là rắn chết mà, buông tay, buông tay đi ạ. Con biết lỗi rồi, cha, con đi vứt nó ngay đây."

Nói xong, cậu nhóc dùng sức giằng khỏi tay Cố Thừa tướng rồi chạy như bay đi mất.

"Thằng nhóc thối này, chạy cũng nhanh thật đấy"

Cố Thừa tướng mặt đầy giận dữ, nói xong quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi, ông nói nhẹ nhàng và dịu dàng với Cố Tuế An:

"Con gái, con có bị dọa sợ không? Xuân Lan, còn không mau đỡ tiểu thư nhà ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi."

Thừa tướng lúc trẻ cũng là một mỹ nam tử hiếm thấy, giờ về già cũng là một đại thúc đẹp trai.

Nhìn hai thái độ biểu cảm này của Cố Thừa tướng, Cố Tuế An cũng đã quen rồi.

Thực ra ngoài việc bị giật mình ban đầu, sau đó thấy là rắn chết thì nàng đã trấn tĩnh lại rồi, nhưng nàng sợ nhất là mấy loại bò sát mềm oặt như vậy.

"Phụ thân, con không sao cả, chỉ là tiểu đệ ngày càng nghịch ngợm, hay là đưa thằng bé đến thư viện Hương Sơn học đi ạ, còn có Đại ca trông chừng thằng bé nữa." Tiểu tử thối dám doạ nàng, xem nàng trị nó thế nào.

Thư viện Hương Sơn là thư viện tốt nhất và lớn nhất ở kinh thành, rất nhiều học giả ưu tú đều theo học ở đó.

Trước đây Cố Nguyên An vì còn nhỏ nên luôn được gia đình mời thầy về nhà dạy dỗ. Đáng lẽ thằng bé đã đến tuổi phải đi học ở thư viện rồi, nhưng Cố Nguyên An lại ham chơi, cứ một mực ăn vạ và lăn lộn không chịu đi.

Bây giờ thì, chuyện đó không còn do thằng bé quyết định nữa rồi.

"Tuế Tuế nói đúng, tiểu tử thối này giờ cũng lớn rồi, ngày mai cha sẽ cưỡng chế đưa nó đi." Cố Thừa tướng hoàn toàn tán thành với đề xuất này của nữ nhi.

Cố Tuế An hài lòng mỉm cười, sau đó nàng chào Thừa tướng và trở về viện của mình.

Đến Thanh Phong Các, Cố Tuế An trước hết đi dạo một vòng ở hậu viện, lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi nhìn vào sân nhà mình.

Thanh Phong Các rất rộng, tiền viện có khoảng một trăm mét vuông, trồng một số hoa cỏ quý hiếm.

Đôi khi có một vài biểu tỷ biểu muội đến làm khách, nàng là Đích nữ của Phủ Thừa tướng, không thể để tiền viện cũng trồng đầy rau củ làm mất thể diện của Phủ Thừa tướng được.

Hậu viện còn rộng hơn, khoảng ba trăm mét vuông, nàng trồng đủ loại cây ăn quả dọc theo bức tường trong sân: có cây anh đào, cây đào, cây lê và cả cây quýt nữa. Cây quýt này đã được nàng lai tạo, ghép cành để cải tạo thành giống quýt đường.

Mỗi dịp Tết đến, làm sao có thể thiếu được màn "khoe khoang" quýt đường chứ.

Khu đất bên ngoài viện này cũng thuộc Cố phủ, nàng cũng không lo cây cối lớn lên sẽ tạo điều kiện cho trộm trèo tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!