"Ta đến kinh đô vào tối hôm qua, Tuế Tuế, đều là lỗi của ta, lẽ ra lúc đó ta nên đưa nàng về kinh đô mới phải."
Cố Tuế An lắc đầu, viết: [Không ai lường trước được chuyện như vậy sẽ xảy ra, huynh không cần phải tự trách.]
Nhưng trong lòng Mộ Hành Tắc vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Chàng ta chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong lòng ra một cái lọ nhỏ rồi đưa cho nàng: "Tuế Tuế, nàng há miệng ra."
À? Cái gì vậy?
Mộ Hành Tắc nhân lúc Cố Tuế An há miệng vì nghi hoặc, liền nhét một viên thuốc vào miệng nàng.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan chảy ngay lập tức, Cố Tuế An còn chưa kịp phản ứng. Trong thoáng chốc, Cố Tuế An chỉ cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp, tinh thần cũng trở nên sảng khoái vô cùng.
"Huynh cho ta ăn gì thế?"
Cố Tuế An che miệng mình lại, nàng có thể nói được rồi ư?!
"Là Hoàn Dương Đan, Tuế Tuế, Bá phụ đã từng nhắc với ta lý do nàng không thể nói chuyện. Tuy là do bị kinh sợ, nhưng chủ yếu vẫn là vì hàn khí trong cơ thể. Viên Hoàn Dương Đan này có thể giúp trạng thái cơ thể nàng hồi phục tốt nhất."
Cố Tuế An hít vào một hơi, rõ ràng nàng sắp khỏe lại rồi cơ mà!
Mặc dù những ngày này nàng vẫn uống thuốc Bắc, rất đắng, nhưng nàng cũng không nỡ ăn viên Hoàn Dương Đan quý giá mà Mộ Hành Tắc tặng.
"Hoàn Dương Đan quý giá như vậy, nên dùng vào lúc cần thiết hơn chứ. Huynh… sao huynh lại cho ta ăn rồi." Cố Tuế An cảm thấy xót, tiếc chết đi được, tuy không phải là của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy tiếc.
"Bây giờ chính là lúc cần thiết nhất, Tuế Tuế. Thấy nàng không thể nói chuyện, ta cảm thấy đau lòng lắm. Viên thuốc này so với sức khoẻ của nàng thì chẳng đáng gì cả." Mộ Hành Tắc nhìn Cố Tuế An, đôi mắt hoa đào tràn đầy sự chân thành.
"……" Tự dưng đang yên đang lành lại đa cảm thế làm gì, nói như vậy rồi, nàng biết đáp lại thế nào đây.
Cố Tuế An ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt hoa đào hút hồn kia khiến tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn, phải làm sao bây giờ.
Mộ Hành Tắc nhìn thẳng vào mắt Cố Tuế An: "Nàng yên tâm, ta vẫn còn một viên nữa đây này." Vừa nói chàng ta vừa cười và lắc lắc cái lọ trong tay, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Cho dù còn nữa thì cũng không phải để phá của như vậy chứ!
Nhưng Hoàn Dương Đan đã ăn rồi, nói nhiều cũng vô ích. Cố Tuế An nhìn Mộ Hành Tắc, vẻ mặt vô cùng chân thành nói: "Mộ Hành Tắc, cảm ơn huynh."
Nàng và Mộ Hành Tắc mới quen nhau hơn nửa năm, ngoài gia đình thì Mộ Hành Tắc chính là người bạn tốt nhất của nàng ở thời đại này. Mặc dù Mộ Hành Tắc nói chàng ta còn Hoàn Dương Đan, nhưng không thể vì chàng ta còn mà phủ nhận giá trị của viên thuốc này.
Mộ Hành Tắc nhìn Cố Tuế An đang chăm chú nhìn mình, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, chàng ta lảng tránh ánh mắt của nàng như chạy trốn: "Cảm ơn gì mà cảm ơn, nếu nàng thật sự muốn cảm ơn thì…"
"…Chi bằng sau này Tuế Tuế gọi ta là A Tắc đi."
Gọi Mộ Hành Tắc nghe thật xa cách!
Cố Tuế An cười nói: "Được thôi, A Tắc."
Tai của Mộ Hành Tắc lại hơi đỏ lên rồi. Tuế Tuế gọi thật hay! Chàng ta muốn nàng gọi thêm vài tiếng nữa.
Hiện giờ đã đến giờ Ngọ, nên Mộ Hành Tắc ở lại Cố phủ dùng bữa trưa cùng người nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố biết việc Mộ Hành Tắc đã cho Cố Tuế An ăn một viên Hoàn Dương Đan, giúp cho giọng nói của Tuế Tuế hồi phục như bình thường, nên Vương thị và hai huynh đệ nhà họ Cố càng thêm yêu quý Mộ Hành Tắc hơn. Ngay cả Cố thừa tướng cũng thấy tên tiểu tử kia thuận mắt hơn rất nhiều.
Dùng bữa trưa xong, Mộ Hành Tắc lập tức rời khỏi Cố phủ, vì Khang Định Vương phủ còn rất nhiều việc cần chàng ta xử lý.
Hai ngày sau, Cố Tuế An nhận được lời nhắn từ di mẫu Hoàng hậu mời nàng và mẫu thân vào cung.
Cố Tuế An cảm thấy vô cùng bất ổn. Nhẩm tính thời gian, Hoàng hậu của nàng có lẽ là muốn để nàng và Lý Trọng Yến đính hôn rồi.
Hiện tại Lý Trọng Yến e rằng đã có thiện cảm với Nguyễn Lưu Tranh, nàng phải đánh tan ý nghĩ của di mẫu Hoàng hậu mới được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!