Chương 5: Bị khóa lại trong cung điện sâu thẳm

Cố Tuế An đang ngồi xổm dưới gốc cây hải đường bên ngoài Phượng Nghi Cung để chơi đùa với một con mèo. Con mèo vàng nhỏ này là do Hoàng hậu nuôi, tên là Nguyên Bảo.

Lúc mới nuôi nó gầy đến nỗi không có mấy lạng thịt.

Bây giờ, nàng nhìn cục tròn vo này mà khóe miệng giật giật.

"Nguyên Bảo, mày béo thật đấy, sắp béo thành heo rồi." Cố Tuế An vừa xoa đầu con mèo lông xù vừa tấn công cơ thể nó.

Nguyên Bảo có lẽ đã hiểu, nó liếc nàng một cái đầy giận dữ, kêu meo meo meo về phía nàng giống như đang mắng nàng vậy.

"Mày còn dám mắng tao à, con mèo báo này, hãy xem tao xử lý mày như thế nào nhé." Nói xong nàng bắt lấy Nguyên Bảo rồi xoa ngược bộ lông của nó, khiến bộ lông vốn trơn mượt trở nên rối tung.

"Meo~" Nguyên Bảo kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chạy đi, nó ngồi xuống cách xa Cố Tuế An và bắt đầu chải chuốt bộ lông của mình.

Nhìn dáng vẻ Nguyên Bảo đang chải lông, Cố Tuế An cười toe toét vô cùng rạng rỡ.

Lý Trọng Yến bước ra khỏi phòng Hoàng hậu, liếc mắt liền thấy mỹ nhân tuyệt sắc đang cười rạng rỡ như hoa xuân dưới gốc cây hải đường trong sân.

Cảnh tượng này khiến đôi mắt phượng của Lý Trọng Yến lạnh xuống.

Biểu muội của hắn càng ngày càng xinh đẹp, khiến người ta không kìm được mà muốn nhốt nàng vào trong cung điện sâu thẳm, không cho bất kỳ ai có cơ hội dòm ngó tới.

Lý Trọng Yến chậm rãi đi đến phía sau Cố Tuế An.

Cố Tuế An nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy là Lý Trọng Yến, nụ cười nàng chợt cứng lại: "……Biểu ca, huynh và di mẫu nói chuyện xong rồi ạ."

"Ừm."

"Vậy muội vào tìm di mẫu." Không hiểu vì sao, Cố Tuế An vô cớ cảm thấy ánh mắt của Lý Trọng Yến lúc này quá áp bức, khiến nàng không kìm được muốn chạy khỏi tầm nhìn của đối phương.

"Không cần đâu, Mẫu hậu đã nghỉ trưa rồi, Người dặn Cô đưa muội xuất cung về phủ." Lý Trọng Yến thản nhiên nói.

Cố Tuế An: "……"

Không cần thiết đâu, nàng không muốn làm đối phương phiền lòng.

"……Biểu ca chắc là rất bận, Tuế Tuế có thể tự mình ra khỏi cung." Cố Tuế An cười dịu dàng từ chối.

"Cô không bận, đi thôi." Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, rồi dẫn đầu bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Lý Trọng Yến, Cố Tuế An thở dài một tiếng rồi vội vàng đi theo.

Trước cổng cung điện đậu một chiếc xe ngựa cao lớn và sang trọng.

Sau khi Cố Tuế An và Lý Trọng Yến ngồi lên xe, chiếc xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh.

Nội thất bên trong xe ngựa trang trí xa hoa và kín đáo, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ hoa lê vàng, trên bàn có một đĩa bánh ngọt. Bên cạnh là một lò xông nhỏ bằng vàng tráng men, chạm khắc hình chín quả đào, đang đốt loại hương Tô Hợp thượng hạng.

Người đàn ông ngồi bên cạnh với vẻ lạnh nhạt, toàn thân toát ra khí thế khiến người ta rùng mình khiếp sợ.

Bất cứ ai ở bên cạnh người có khí chất mạnh mẽ như vậy, đều cảm thấy bầu không khí xung quanh như loãng đi.

Cố Tuế An ngồi im như gà mắc thóc, nàng không dám hó hé câu nào.

Chỉ có trời mới biết, nàng có hơi sợ khi ở cạnh đối phương.

Trước năm mười hai tuổi, nàng nghĩ hắn chỉ là nhân vật trong sách mà thôi, vì vậy nàng không hề có sự kính trọng hay sợ hãi nào.

Do đó, nàng coi Lý Trọng Yến như một người biểu ca bình thường, cùng lắm chỉ thấy đối phương có hơi khó tính, cái gì cũng muốn quản nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!