Chương 48: Lòng dạ độc ác của Thái tử Điện hạ

Ban đầu nam chính vẫn xem nhân vật bia đỡ đạn Cố Tuế An như muội trong nhà, nên những kế hoạch đó vẫn thành công gây ra nhiều hiểu lầm cho nam nữ chính, khiến nam chính vốn đã đa nghi lại càng không tin tưởng nữ chính hơn.

Còn bây giờ thì, nàng tuyệt đối sẽ không đi phá hoại tình cảm giữa nam nữ chính nữa. Thiếu đi cái kẻ khuấy đục nước này… ừm… hình dung như vậy có vẻ không hay lắm, tóm lại, không có nàng thì nam nữ chính chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cố Tuế An đang suy nghĩ miên man, thì quản gia đột nhiên bước vào: "Thưa cô nương, thừa tướng sai người gọi cô nương đến thư phòng một chuyến ạ."

Cha có việc tìm nàng ư?

Cố Tuế An gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tại Thư phòng.

"Tuế Tuế, nhóm cướp ngựa kia đã bị Thái tử điện hạ bắt được rồi." Cố thừa tướng nhìn nữ nhi bước vào thư phòng, lập tức vẫy tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi nói.

Bị bắt rồi ư?

Cố Tuế An cầm lấy giấy và bút đã được chuẩn bị sẵn, sau đó viết lên đó: [Có người nào đứng sau chỉ đạo không ạ?]

Không trách Cố Tuế An lại nghĩ như vậy, nơi nàng bị nhóm cướp ngựa tấn công không quá xa Kinh đô, bên ngoài kinh thành có quân đồn trú, nên nhóm cướp ngựa thường không dám bén mảng đến gần Kinh đô.

"Những năm này đám cướp ngựa đó vẫn luôn hoạt động ở vùng phía Tây của Cam Thành, khá ngang ngược, sau đó triều đình đã phái người đi vây quét, buộc chúng phải rời khỏi Cam Thành. Trong lúc trốn chạy, chúng nghe nói có một đoàn xe ngựa của thương nhân lớn sắp vào kinh, chúng bèn nảy lòng tham, định cướp một chuyến rồi trốn sang phía Đông. Trước khi gặp xe ngựa của Cố phủ, quả thực có một đoàn xe ngựa của thương nhân đã bị cướp, tất cả mọi người đều bị đám cướp g**t ch*t, trên đường rút lui thì chúng gặp xe ngựa của Cố phủ."

Cố Tuế An vì tức giận mà siết chặt bàn tay thành nắm đấm, lũ cướp ngựa đáng chết này!

Chỉ là, đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

"Thái tử Điện hạ không tin đây chỉ là trùng hợp, người đã sai người đi điều tra xem đám cướp ngựa đó đã nghe được tin đồn về thương nhân lớn vào kinh ở đâu."

Cố Tuế An chợt ngây người.

Cố thừa tướng nhìn nữ nhi của mình, so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, còn giọng nói thì vẫn không thể cất lời. Chiêu Hạ nói những đêm gần đây Tuế Tuế khi ngủ đều gặp ác mộng mà giật mình tỉnh giấc.

Báu vật mà ông nâng niu trong lòng bàn tay lại bị đám cướp ngựa kia hại thành ra thế này, ông nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng!

[Cha, đám mã tặc đó mọi người sẽ xử lý chúng thế nào ạ?]

"Tuế Tuế muốn xử lý chúng thế nào?"

Cố Tuế An suy nghĩ một lát, rồi viết: [Giết người thì phải đền mạng là đạo lý không bao giờ thay đổi.]

Cố thừa tướng gật đầu. Không cần nói đến ông, với cái lòng dạ độc ác của Thái tử Điện hạ, thì đám cướp ngựa kia chỉ có nước bị hành hạ đến sống không bằng chết, rồi sau đó mới chết một cách đau đớn.

Màn đêm dần buông xuống, gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá phát ra tiếng xào xạc như thể lời thì thầm của tự nhiên.

Trong gian nhà lao sâu nhất của Đại Lý Tự, ánh sáng mờ mịt, trời đất như bị che khuất không thấy ánh sáng mặt trời.

Những tiếng kêu gào đau đớn vang vọng liên tiếp khắp địa lao.

Chẳng bao lâu sau, Lý Trọng Yến bước ra khỏi ngục, toàn thân vương đầy mùi máu tanh. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng vẫn còn dính vài vệt máu, toàn thân toát ra khí thế đáng sợ. Phía sau hắn là Tạ Vân Đình mặc một bộ y phục trắng tinh.

"Áp giải đám người đó đến thủy lao của Đông cung, đừng để ai chết sớm. Cô muốn bọn họ phải chịu đủ mọi đau đớn mà chết."

Tạ Vân Đình cụp mắt xuống, đáp: "Vâng."

Trong nước của thủy lao có vô số rắn nước và đỉa, còn có cả chuột ăn thịt người. Kẻ nào bị giam ở đó chỉ có thể sống không bằng chết mà thôi.

Sáng sớm, ánh sáng nhạt xuyên qua tầng mây rồi rọi xuống mặt đất tia nắng đầu tiên.

Trong điện Kim Loan, Hoàng đế Tuyên Đức mặc bộ long bào màu đen, mỉm cười nhìn thiếu niên đang đứng phía dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!