Sáng sớm hôm sau Lý Trọng Yến tỉnh dậy, cảm nhận được sự ẩm ướt trên quần của mình thì nét mặt vẫn bình thản, rõ ràng đã quen với điều này rồi.
Từ khi hắn và Cố Tuế An dần trưởng thành, những giấc mộng như thế luôn thường xuyên xuất hiện.
Ban đầu hắn còn tức giận và xấu hổ, nhưng dần dần lại quen với điều đó, thậm chí còn có chút mong chờ nữa.
Lý Trọng Yến lại nghĩ đến giấc mộng đêm qua, đó chính là cảnh tượng mà hắn đã khao khát từ lâu tận sâu trong thâm tâm của mình.
Khu viện đầy hoa trà đỏ rực này được gọi là Vãn Sơn Viện. Tên gọi này được lấy từ một biệt danh khác của hoa trà, và viện này nằm ở vị trí gần Chính điện của Đông cung nhất.
Kể từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Tuế An luyện múa dưới gốc cây trà đỏ trong cung của Mẫu hậu, thì hắn đã bắt tay vào việc xây dựng sân viện này.
Hắn sai người đi khắp nơi trên cả nước lùng sục những cây trà đỏ trưởng thành để chuyển về Vãn Sơn Viện, chỉ mong đến một ngày sẽ thực hiện được khung cảnh trong mơ của mình.
Lúc này Lý Trọng Yến đang được một tiểu thái giám hầu hạ mặc quần áo, hắn thầm nghĩ, sắp rồi, hắn nhất định sẽ có ngày thực hiện được khung cảnh trong mơ đó.
Sau khi Cố Tuế An trở về Cố phủ, nàng hỏi cha mình về tình hình những người đã bảo vệ nàng hôm đó ra sao. Cha nàng nói rằng gần một nửa đã chết, điều này làm tâm trạng nàng lại trở nên tồi tệ hơn.
Không ai hiểu nữ nhi bằng cha, Cố thừa tướng nhận ra suy nghĩ của nàng nên nói: "Tuế Tuế, con đừng nghĩ nhiều nữa. Những ám vệ đó đều là cô nhi được Cố phủ nhận nuôi từ nhỏ. Nếu không có Cố phủ thì bọn họ đã sớm chết đói rồi. Cố phủ nuôi dưỡng họ, cho họ một nơi dung thân, chính là để vào những thời khắc then chốt có thể phát huy tác dụng của họ. Đây là sứ mệnh của họ."
Cố Tuế An biết điều này là rất bình thường trong xã hội phong kiến, đặc biệt là các gia tộc quyền quý sẽ nuôi vô số ám vệ và thị tòng để sẵn sàng bán mạng, hy sinh vì chủ nhà. Trong mắt những chủ nhà đó, những người này có lẽ còn không được coi là con người.
Nhưng Cố Tuế An thì không giống. Ngay cả khi nàng đã lớn lên lần nữa trong thời đại này, bề ngoài đã hòa nhập, nhưng những quan niệm giáo dục của thời hiện đại đã ăn sâu vào linh hồn nàng, khiến nàng không bao giờ có thể quên được.
Tuy nhiên, để không làm Cố thừa tướng lo lắng thì nàng vẫn gật đầu đáp: "Cha, Tuế Tuế hiểu rồi ạ."
Cố thừa tướng nhìn nữ nhi ngoan ngoãn thì thở dài một tiếng.
Thời gian rồi sẽ làm phai nhạt mọi thứ.
Trước khi giọng nói được hồi phục trở lại, Cố Tuế An cũng không ra khỏi nhà nữa mà mỗi ngày đều ở trong Thanh Phong Các, chăm sóc những quả dưa và rau xanh mà nàng đã trồng.
Làm những việc này cũng giúp tâm hồn nàng trở nên bình yên hơn.
Cố Nguyên Triều đã tham gia kỳ thi Hương năm nay vào đầu tháng, nhưng vẫn không dám lơ là, bởi vì sau đó còn có kỳ thi Đình nữa. Dù có lọt vào Nhất giáp hay không thì chuẩn bị trước vẫn luôn là điều đúng đắn.
Còn Cố Nguyên An, sau vụ việc gặp phải nhóm cướp ngựa thì đã trở nên trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều. Cậu nhóc còn nói với Cố thừa tướng rằng mình quyết định học võ, vì cậu nhóc không muốn sau này nếu gặp lại kẻ xấu thì không có cách nào bảo vệ được tỷ tỷ của mình.
Cố thừa tướng biết được suy nghĩ của tiểu nhi tử thì lập tức cảm thấy an ủi, ông nhanh chóng đồng ý và còn bỏ ra số tiền lớn để mời một cao thủ võ nghệ từ giang hồ về làm sư phụ cho cậu nhóc.
Đương nhiên việc học văn vẫn phải tiếp tục, chỉ là cậu nhóc không đến học tại thư viện nữa, mà được mời thầy giáo chuyên môn đến Cố phủ giảng dạy.
Đã sang tháng Ba nên thời tiết không còn lạnh nữa, sắc xuân tươi tốt tràn đầy, ánh nắng đầu xuân rọi xuống mặt đất mang đến cho người ta cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Sau khi dùng bữa trưa thì Cố Tuế An lười biếng nửa nằm trên chiếc ghế Quý phi trong sân. Bên cạnh có một cái bàn nhỏ đặt đầy các loại đồ ăn vặt và bánh ngọt.
Xuân Lan ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh pha trà hoa, còn Chiêu Hạ không biết lại chạy đi đâu để luyện võ rồi.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người Cố Tuế An, ngửi thấy mùi hương gỗ từ cây ăn quả và hương trà hoa thoang thoảng trong không khí, khiến nàng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức:
"Cô nương — Cô nương —"
Xuân Lan nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng dậy từ trên ghế đẩu nhỏ rồi đi đến bên cạnh Tứ Hỷ và nhỏ giọng nhắc nhở: "Tứ Hỷ, ngươi nói nhỏ thôi, cô nương sắp ngủ rồi lại bị ngươi làm tỉnh giấc! Hạt dẻ rang đường đã mua về chưa!"
"Á, cô nương ngủ rồi sao? Ta đã dẻ đã mua về rồi." Tứ Hỷ nhìn về phía Cố Tuế An, nhưng lại thấy cô nương nhà mình đang ngồi trên ghế quý phi vẫy tay gọi mình.
Mắt Tứ Hỷ sáng lên, rồi lập tức chạy lại đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!