Chương 43: Nhìn quả mơ giải khát

Chưa đến giờ mão, Lý Trọng Yến đã tỉnh dậy.

Hắn ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng, có chút không nỡ buông tay.

Thái tử Điện hạ giờ đang ở độ tuổi khí huyết sung mãn, lại thường xuyên luyện võ nên thân thể cường tráng. Sáng sớm là lúc h*m m**n của nam nhân mạnh nhất, trong lòng lại đang ôm cô nương mà mình yêu thương nhất. Lúc này, "hắn" lại có chút ngoài tầm kiểm soát nữa rồi.

Lý Trọng Yến hít sâu một hơi, trong hơi thở ngập tràn mùi thanh ngọt khiến đầu óc hắn có chút mê man.

"Điện hạ." Hồng Quý đã bắt đầu nhỏ giọng thúc giục. Thái tử còn phải đi tham dự triều hội buổi sáng nữa mà.

Lý Trọng Yến hôn Cố Tuế An một cái thật mạnh, sau đó vì chưa thỏa mãn mà đứng dậy mặc quần áo.

Khi ra khỏi cửa, Lý Trọng Yến nghĩ đã đến lúc đi tìm Mẫu hậu để bàn chuyện hôn sự rồi.

Khoảng ba bốn ngày sau, Cố Tuế An cảm thấy cơ thể mình đã khá hơn nhiều, đầu không còn choáng váng, thân thể cũng có sức lực trở lại.

Nhưng không hiểu sao, mỗi sáng thức dậy nàng vẫn thấy người hơi mỏi nhừ, cổ tay còn đau nhức nữa chứ.

Mấy ngày nay nàng không còn mơ thấy chuyện xảy ra trong rừng hôm đó nữa, nhưng lại ngày nào cũng mơ thấy mình bị một con gấu to đè lên, nàng không dám cử động vì sợ bị nó ăn thịt.

Haizz—

Cố Tuế An nằm úp trên bàn thở dài không tiếng động.

"Cô nương, người sao vậy?" Trường Thanh thấy Cố Tuế An có vẻ không vui, liền cẩn thận hỏi.

Cố Tuế An ngồi thẳng dậy, cầm giấy bút trên bàn bắt đầu viết: [Mấy hôm nay khi ngủ, ta luôn mơ thấy bị một con gấu to đè lên, nên cảm thấy rất phiền muộn.]

Vừa viết xong, Thái tử điện hạ đã bước từ ngoài cửa vào phòng.

Hôm nay hắn mặc một bộ mãng bào màu trắng ánh trăng, bên hông đeo ngọc câu màu xanh da trời, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, dáng vẻ như một công tử phong nhã, ăn mặc chỉnh tề.

"Biểu muội đang viết gì vậy?" Vừa nói, hắn vừa cầm lấy tờ giấy lên xem.

Sau khi nhìn rõ nội dung trên giấy, thân thể của Lý Trọng Yến lập tức cứng đờ lại.

Sau đó hắn lại như không có chuyện gì, đặt tờ giấy xuống rồi ngồi cạnh Cố Tuế An: "Biểu muội có lẽ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên mới mơ thấy những giấc mơ như vậy."

Vậy sao, có vẻ cũng chỉ có thể là lý do đó thôi.

Nhưng đợi nàng khỏe lại, nàng vẫn muốn đến Thái Thanh Quán bái lạy. Nàng luôn cảm thấy mỗi đêm như có thứ gì đó quấn lấy mình, lỡ đâu là hồn ma của người kia hóa thành con gấu to thì sao.

Từ sau khi xuyên không, một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định như nàng đã hoàn toàn biến thành tín đồ của chủ nghĩa duy tâm rồi.

Buổi trưa, Lý Trọng Yến cùng Cố Tuế An dùng bữa.

Cố Tuế An nhìn món ăn trước mặt mình, rồi lại nhìn món ăn trước mặt Lý Trọng Yến mà cảm thấy u sầu.

Trước đây khi ăn một mình thì không thấy rõ, giờ có người ăn cùng mới nhận ra mấy ngày nay mình sống chẳng khác gì con thỏ, toàn ăn đồ chay. Miệng nhạt đến mức nàng suýt nữa muốn cắn vào tay mình để cân bằng vị giác rồi.

Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát của hắn, dáng vẻ thèm thuồng ấy giống hệt con mèo mập tham ăn trong cung của Mẫu  hậu, đáng yêu vô cùng.

Hắn không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nàng, rồi cười trêu: "Biểu muội vài ngày nữa là có thể ăn thịt rồi, mấy hôm nay cứ nhìn Cô ăn đi, dù sao thì "nhìn quả mơ cũng có thể giải khát"."

Cố Tuế An mặt không cảm xúc thu hồi ánh mắt lại.

Đây là lời nói của con người sao?

Thật là quá đáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!