Chương 42: Thái tử Điện hạ là một cầm thú

Vừa dùng xong bữa trưa không lâu, Giang Yên bước vào báo với Cố Tuế An rằng cha mẹ cùng đại ca và tiểu đệ của nàng đã vào cung.

Cố Tuế An nghe vậy thì vô cùng vui mừng.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé lao vào và ôm chặt lấy nàng, vừa khóc vừa gào: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ hu hu hu hu hu, làm đệ sợ chết đi được hu hu hu hu hu, sao tỷ có thể bỏ rơi đệ hu hu hu hu hu…"

Trong thư phòng, Lý Trọng Yến đang xử lý chính sự và viết gì đó, thì bỗng nghe tiếng khóc vang dội truyền đến khiến tay hắn hơi run lên, trên tờ tuyên chỉ xuất hiện một vết mực đen to tướng.

"…"

Lý Trọng Yến nhắm mắt lại, không thể chịu nổi nữa: "Hồng Quý! Đi bịt miệng tên nhóc đó cho Cô!"

"Vâng, vâng Điện hạ." Tiểu công tử nhà họ Cố này to tiếng quá rồi, làm hắn cũng phải giật mình.

Hồng Quý vừa bước ra ngoài, lại nghe giọng của Điện hạ truyền đến: "Khoan đã, để Cô tự đi."

Cố Tuế An sắp bị tiếng khóc của Cố Nguyên An làm cho điếc tai, nàng vừa định đưa tay bịt miệng đệ đệ lại.

Lúc này, Cố thừa tướng và Vương thị cũng bước vào, thấy Cố Tuế An không còn vẻ điềm tĩnh như thường ngày, liền ôm nàng mà khóc ròng.

Chỉ có Cố Nguyên Triều là cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng khóe mắt cũng đã đỏ lên, vẫn luôn nhìn nàng không rời.

Trong phòng, tiếng khóc vang lên từng đợt không ngớt.

Cố Tuế An không thể nói chuyện, tay thì bịt miệng người này lại không bịt được người kia, cuối cùng nàng chỉ có thể ôm đầu và bịt tai lại, vẻ mặt như mất hết hy vọng sống.

Mặc cho âm thanh ma quái vang vọng khắp phòng.

Cho đến khi Lý Trọng Yến bước vào, nhìn cả nhà đông đúc trước mặt thì hắn cũng lập tức nghẹn lời.

Thấy Cố Tuế An sắp không chịu nổi nữa, hắn lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho Hồng Quý ở bên cạnh.

Hồng Quý bước lên phía trước rồi lớn tiếng nói: "Cố thừa tướng, Cố phu nhân, Cố tiểu công tử, xin đừng khóc nữa, Thái tử điện hạ đã đến."

Giọng nói của thái giám sắc bén khiến Cố thừa tướng và Vương thị lập tức lấy lại lý trí rồi ngừng khóc, chỉ còn Cố Nguyên An vẫn ôm lấy Cố Tuế An mà khóc.

Thái tử Điện hạ không thể chịu nổi nữa, hắn bước nhanh đến bên giường rồi túm lấy cổ áo của Cố Nguyên An, sau đó nhấc bổng lên và ném cho Giang Việt: "Bảo nó bình tĩnh lại rồi hãy vào."

Đợi trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, thì bầu không khí bỗng trở nên có chút ngượng ngùng.

Cố Nguyên Triều là người phản ứng đầu tiên, huynh ấy hành lễ với Thái tử: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Cố thừa tướng và Vương thị nhìn nhau, lại nhìn sắc mặt đen sì của Thái tử rồi vội vàng hành lễ cùng: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Lý Trọng Yến cười như không cười: "Cố đại nhân thật khiến Cô phải nhìn bằng con mắt khác." Dù sao trên triều đình, vị cữu cữu này của hắn vốn là người bản lĩnh, lão luyện và đầy mưu mô.

Cố thừa tướng đỏ mặt, rồi ngượng ngùng nói: "Thần gặp được nữ nhi nên nhất thời xúc động và quên mất lễ nghi, mong Điện hạ thứ tội."

Lý Trọng Yến phất tay ra hiệu miễn lễ, sau đó nói tiếp: "Hiện tại thân thể của biểu muội còn yếu nên cần phải tĩnh dưỡng, mọi người nên giữ yên lặng một chút thì hơn."

"Vâng, vâng." Cố thừa tướng đáp lời.

Sau đó, Lý Trọng Yến lại liếc nhìn Cố Tuế An một cái, thấy nàng không có gì đáng ngại, nên lập tức quay về thư phòng xử lý chính sự.

Đợi Thái tử rời đi, người nhà họ Cố lại vây quanh Cố Tuế An hỏi han ân cần, Cố Nguyên An cũng miễn cưỡng kiềm chế được cảm xúc mới được cho vào phòng.

Kết quả là khi mọi người nghe nói Cố Tuế An tạm thời không thể nói chuyện, suýt nữa lại bật khóc lần nữa, may mà Hồng Quý được Thái tử để lại kịp thời lên tiếng ngăn cản.

Cố Tuế An thấy người nhà đến, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!