Chương 41: Kịch đổi mặt ở Tứ Xuyên còn không nhanh bằng hắn

"Biểu muội." Giọng nói khiến người ta bực bội lại vang lên.

Nàng chẳng buồn để ý chút nào.

Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An không thèm để ý đến mình, cũng chẳng buồn liếc mắt một cái, trong lòng càng thêm bực bội.

Hắn bắt đầu kiếm chuyện: "Biểu muội vẫn chưa trả lời Cô, trong thời gian Cô rời đi, muội có chăm chỉ luyện chữ không? Tập viết Cô đưa cho đã viết xong chưa?"

"…"

Thấy Cố Tuế An vẫn không để ý đến mình, Lý Trọng Yến ngồi xuống chỗ Hoàng hậu vừa ngồi. Hắn nắm lấy cằm nàng rồi ép khuôn mặt của nàng hướng về phía mình.

"Lên tiếng."

Nói cái gì mà nói! Bây giờ nàng là người câm rồi đấy!

Cố Tuế An tức đến phát điên.

Bị nắm cằm như vậy, Cố Tuế An trừng mắt nhìn Lý Trọng Yến rồi dùng tay chỉ vào cổ họng mình.

Lý Trọng Yến sững người một lúc mới nhận ra mình vừa nói gì, sắc mặt thoáng chút lúng túng.

Nhưng Thái tử điện hạ không phải người thường, chưa đến ba hơi thở đã khôi phục vẻ mặt như thường, ngay cả kịch đổi mặt ở Tứ Xuyên còn không nhanh bằng hắn.

Hắn thu tay lại, giống như chưa từng nói gì mà chỉ lạnh nhạt bảo: "Đợi muội khỏi rồi, Cô sẽ kiểm tra."

Cha nội này, thật không hiểu sau này nữ chính làm sao chịu nổi hắn, may nàng không phải nữ chính mà chỉ là một bia đỡ đạn thôi.

"Còn một chuyện nữa, Cô đã viết cho muội rất nhiều thư từ Giang Lăng, sao muội không hồi âm lấy một lần?"

Thư?

Thư gì?

Nàng chợt nhớ ra, hình như từng nhận được thư của hắn, nhưng trong thư ngoài việc nói hắn đã đến Giang Lăng thì chỉ bảo nàng phải chăm chỉ luyện chữ, không được lười biếng. Nàng tức đến mức bảo Vương ma ma rằng sau này nếu còn nhận được thư của Thái tử thì đừng đưa cho nàng xem nữa.

Nghe giọng hắn bây giờ, rõ ràng là đã viết cho nàng không chỉ một bức thư.

Cố Tuế An hơi cạn lời, vị Thái tử này nghiện làm giáo viên chủ nhiệm rồi sao? Đi xa như vậy mà vẫn không quên nhắc nàng luyện chữ. Nói thật, giáo viên chủ nhiệm hồi cấp ba của nàng còn chưa tận tâm như hắn.

Nàng thấy hắn đúng là quá rảnh. Giờ chẳng phải hắn đã gặp nữ chính rồi sao?

Sao không đi yêu hận tình thù với nữ chính, lại quay sang kiếm chuyện với một bia đỡ đạn như nàng làm gì?

Nàng thật sự mong bên cạnh nữ chính xuất hiện thêm vài nam phụ nữa để tranh giành với hắn, xem hắn còn có thời gian đến đây lải nhải với nàng không, Cố Tuế An thầm nghĩ đầy ác ý.

Trong lòng thì mắng chửi không ngừng, nhưng bên ngoài Cố Tuế An vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn bình tĩnh, nàng chỉ tay vào cổ họng mình để biểu thị rằng không thể nói chuyện.

Nàng chính là thèm giải thích cho hắn tức chết đấy.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, Lý Trọng Yến lạnh nhạt nói: "Viết ra."

Cố Tuế An nhìn tờ giấy, lại nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lý Trọng Yến, bỗng đặt tay lên trán rồi làm ra vẻ yếu ớt chóng mặt.

Nàng từ từ nằm xuống, kéo chăn gấm đắp lên người rồi nhắm mắt lại.

Nàng bị bệnh rồi nên cần phải được nghỉ ngơi, miễn làm phiền, xin cảm ơn!

Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An nằm xuống nhắm mắt, rõ ràng là không muốn giao tiếp với hắn, hắn tức đến mức bật cười một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!