Chương 40: Những suy nghĩ tối tăm trong lòng

Cố Tuế An lại gặp ác mộng, nàng vật vã tỉnh dậy.

Trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.

Việc giết người này đối với một người hiện đại bình thường là quá kinh khủng, hơn nữa còn là bằng một cách thức đáng sợ như vậy. Điều này có lẽ sẽ trở thành nỗi ám ảnh theo nàng suốt đời, khó lòng xua tan nổi.

Mặc dù người bị giết là một tên cướp với tội ác tày trời.

Trời bên ngoài đã sáng trắng, những tia nắng nhỏ li ti xuyên qua chấn song cửa sổ chiếu vào phòng, làm căn phòng trở nên sáng sủa hơn.

Sau mấy ngày mưa, thì hôm nay là một ngày hiếm có với thời tiết tốt.

Cố Tuế An nằm trên giường thêm một lát.

Đột nhiên, nàng nhớ ra mình đã quên hỏi Lý Trọng Yến về tình hình của Nguyên An và những người khác. Nàng từ từ ngồi dậy từ trên giường.

Có lẽ là do đêm qua nữ thái y đã bôi thuốc cho nàng, nên hôm nay trên người nàng đã không còn đau nhiều như vậy nữa.

Chỉ là, sao nàng lại cảm thấy miệng mình hơi khó chịu nhỉ?

Lúc này, hai cung nữ nghe thấy động tĩnh trong phòng lập tức đẩy cửa bước vào.

Hai người họ, một người bưng nước, một người xách hộp đựng thức ăn, rồi cùng nhau đi đến trước giường.

"Thưa cô nương, chúng nô tỳ phụng mệnh Thái tử Điện hạ đến hầu hạ cô nương ạ. Nô tỳ tên là Trường Thanh."

"Nô tỳ tên là Giang Yên."

Cố Tuế An nhìn hai người bọn họ, rồi há miệng muốn hỏi Thái tử ở đâu, nhưng không phát ra âm thanh mới nhớ ra mình tạm thời không thể nói được, nàng lập tức cảm thấy thất vọng.

Giang Yên từng học khẩu ngữ nên hiểu được Cố Tuế An muốn nói gì, nàng ta bèn hỏi: "Cô nương có phải muốn tìm Thái tử Điện hạ không ạ?"

Đúng rồi, đúng rồi.

Nghe thấy có người nhận ra điều mình muốn nói, Cố Tuế An vội vàng gật đầu, nhưng không ngờ lại gật mạnh quá. Vốn dĩ đêm qua đã bị sốt cao, giờ gật đầu hai cái khiến nàng bị choáng váng ngay lập tức.

Cố Tuế An cảm thấy mình dường như nhìn thấy đàn chim bay qua lượn lại trên đầu.

Trường Thanh bước tới đỡ lấy Cố Tuế An: "Cô nương, người chậm thôi ạ."

Đợi đến khi Cố Tuế An hồi phục xong, thì Giang Yên mới tiếp lời: "Thái tử Điện hạ đang ở chỗ Bệ hạ, đợi ngài ấy bận xong sẽ đến thăm cô nương. Cô nương, hay là người hãy rửa mặt chải đầu và ăn chút gì trước đi ạ."

Được rồi.

Lần này Cố Tuế An khẽ gật đầu.

Hiện tại cơ thể của nàng còn rất yếu, nên không tiện xuống giường.

Vì vậy, Trường Thanh và Giang Yên cùng nhau hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu và ăn bữa sáng.

Đợi Cố Tuế An vừa ăn xong bữa sáng, thì một bóng người màu đỏ vội vã bước vào phòng, hoàn toàn không còn sự đoan trang và thanh lịch thường ngày nữa.

"Tuế Tuế, con dọa di mẫu sợ chết khiếp rồi!"

Trên gương mặt đoan trang và xinh đẹp của Hoàng hậu tràn đầy vẻ hốt hoảng. Bà đi đến trước giường của Cố Tuế An và ngồi xuống, rồi lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Cố Tuế An nhìn di mẫu đang vô cùng căng thẳng, nàng đảnh phải nở nụ cười an ủi với bà.

Trường Thanh đứng bên cạnh thấy vậy bèn giải thích với Hoàng hậu: "Thưa Nương Nương, cô nương vì bị kinh sợ nên hiện tại tạm thời vẫn chưa nói chuyện được ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!