Chương 39: Mất kiểm soát

Đợi đến khi Lý Trọng Yến quay lại phòng thì đã qua nửa canh giờ rồi.

Trúc Sênh đứng đợi ngoài cửa.

Bên trong điện, lò sưởi cháy rực.

Nữ thái y cung kính nói: "Bẩm Điện hạ, trên người cô nương có rất nhiều vết bầm do va chạm, thần đã bôi thuốc mỡ cho cô nương rồi. Hiện cô nương đã ngủ, sau này thần sẽ ngày ngày đến đây để bôi thuốc cho cô nương ạ."

Lý Trọng Yến nghe nói trên người Tuế Tuế có nhiều vết bầm, sắc mặt có chút khó coi. Hắn liếc nhìn Trúc Sênh đang đi theo bên cạnh rồi nói: "Người này nói Tuế Tuế trước đó đã từng sốt cao, đã cho uống thuốc hạ sốt rồi, đêm nay có thể sẽ lại phát sốt."

Nữ thái y khựng lại một chút, sau đó có vẻ hiểu ra. Nàng ta thầm nghĩ: Chẳng trách lúc xem mạch cho cô nương cảm thấy có chút kỳ lạ. Theo lý mà nói, cô nương bị kinh sợ lại thêm nhiễm lạnh, đáng lẽ phải phát sốt rồi, nhưng nàng ta lại không thấy cô nương có bất kỳ dấu hiệu phát sốt nào. Thì ra là đã uống thuốc.

"Có thể để vị công tử này nói cho thần biết tình hình của cô nương lúc đó thế nào được không?"

Lý Trọng Yến xua tay: "Các ngươi ra ngoài nói chuyện đi, sau đó sắc thuốc thang cho Tuế Tuế."

Nữ thái y cúi người: "Vâng."

Trong phòng, lư hương bằng vàng đang toả ra một luồng hương an thần. Cuối tấm màn rủ lờ mờ là một chiếc giường lớn kiểu bạt bộ được chạm khắc tinh xảo như thật.

Lý Trọng Yến ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Cố Tuế An. Trên người nàng dường như có một mùi hương ngọt ngào như có như không. Khuôn mặt ngoan ngoãn và mềm mại giấu trong chăn gối, có lẽ là nhờ hương an thần nên lúc này nàng đang ngủ rất say.

"Tuế Tuế, những ngày Cô ở Giang Lăng rất nhớ nàng."

Tay hắn từ từ vươn tới rồi nhẹ nhàng v**t v* má Cố Tuế An.

"Sao không gửi thư trả lời cho Cô."

Cố Tuế An ngủ mơ màng, lờ mờ cảm thấy trên mặt mình đột nhiên có thứ gì đó lạnh băng. Nàng cau mày lại, nói không thành tiếng: "Lạnh."

Lý Trọng Yến nhìn thấy khẩu hình miệng của nàng liền rụt tay về, đột nhiên lại mỉm cười. Hắn bóp nhẹ đầu mũi của Cố Tuế An: "Đợi nàng khỏe rồi, Cô sẽ tính sổ với nàng."

Đến nửa đêm, Cố Tuế An quả nhiên bắt đầu sốt cao trở lại.

Lý Trọng Yến canh giữ bên giường, cau mày sờ trán nàng đang nóng bỏng tay.

Tiểu cô nương bị sốt đến mức mặt đỏ bừng, mê man không ngừng cựa quậy trong chăn. Hắn cúi người ôm nàng vào lòng, rồi liên tục thúc giục: "Thuốc mau lên."

Nữ thái y sau khi tìm hiểu tình hình của Cố Tuế An từ Trúc Sênh thì đã cùng Trúc Sênh phối thuốc xong từ trước, rồi liên tục sắc thuốc, chính là vì lo lắng Cố Tuế An sẽ phát sốt vào ban đêm.

Nữ thái y bưng thuốc đến, Lý Trọng Yến lập tức nhận lấy.

Lúc đầu, dù có dỗ thế nào thì cũng không đút thuốc vào được. Lý Trọng Yến thở dài, hắn biết Tuế Tuế ghét nhất là uống mấy loại thuốc thang đắng chết người này.

Trước đây khi nàng còn tỉnh táo, hắn còn có thể nửa đe dọa nửa hù dọa để nàng uống thuốc. Giờ nàng không còn tỉnh táo, nên Lý Trọng Yến phải tốn rất nhiều công sức mới cho nàng uống hết một bát thuốc.

Sau khi cho nàng uống xong, Lý Trọng Yến cũng bị giày vò đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Thái tử Điện hạ hay ghi hận lại đem món nợ này tính hết lên đầu đám cướp kia.

Còn Cố Tuế An, có lẽ vì thuốc quá đắng nên nước mắt của nàng bắt đầu rơi lộp bộp, nàng khóc thút thít nhưng lại không có tiếng, rồi tủi thân cuộn tròn trong lòng Lý Trọng Yến.

Nhìn cảnh tượng đó, trái tim của Lý Trọng Yến gần như tan chảy.

Ánh mắt của hắn mê đắm, không tự chủ được cúi xuống liên tục hôn lên nước mắt trên mặt của Cố Tuế An.

Nữ thái y đứng bên cạnh trợn tròn mắt, rồi từ từ lùi ra ngoài. Khi đi ra, nàng ta vô tình liếc nhìn tình hình bên giường.

Cơ thể cao lớn và thẳng tắp của Thái tử Điện hạ đang ôm chặt Cố cô nương ở trong lòng. Cặp mắt vốn kiêu ngạo và lạnh lùng giờ đây tràn đầy vẻ si mê. Ngài ấy đang không ngừng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Cố cô nương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!