Chương 34: Chỉ khi cái chết cận kề thì người ta mới phát huy được tiềm năng

Mưa nhỏ vẫn rơi rả rích, gió càng lúc càng mạnh, thổi những khu rừng rậm bên cạnh lay động điên cuồng, tựa như những con ác quỷ bò từ địa ngục lên nhân gian, nhe nanh múa vuốt hòng kéo người ta xuống địa ngục cùng.

Cố Tuế An buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng nhìn khu rừng rậm ở bên cạnh.

Lại nghĩ đến chiếc vòng tay Mộ Hành Tắc tặng đang đeo trên tay, nàng quyết định đánh cược một phen: "Chiêu Hạ, ngươi thả ta xuống rồi đưa Nguyên An rời đi trước đi. Ngươi mang theo hai người nên tốc độ quá chậm, bọn chúng sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp chúng ta tôi."

Chiêu Hạ nghe nàng nói vậy, lập tức kiên quyết từ chối không chút do dự: "Không được! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không để cô nương lại một mình."

"Nhưng cứ thế này thì cả ba chúng ta đều sẽ bị bắt. Ngươi yên tâm, ta sẽ tự bảo vệ mình." Nói xong Cố Tuế An bắt đầu vặn vẹo thân thể giãy giụa. Chiêu Hạ không còn cách nào khác, đành phải thả Cố Tuế An xuống trước.

"Chiêu Hạ, mau đưa Nguyên An đi nhanh lên!" Nói xong, Cố Tuế An lập tức lao thẳng vào khu rừng rậm ở bên cạnh.

"Tỷ tỷ, đừng —" Nguyên An gào khóc giãy giụa muốn đuổi theo.

Chiêu Hạ nhìn bóng lưng cô nương nhà mình dần bị rừng cây che khuất, lại nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau ngày càng gần, nàng ấy nghiến răng một cái, rồi ôm lấy Cố Nguyên An đang giãy giụa nhanh chóng bay vụt về phía trước.

Không còn Cố Tuế An, Chiêu Hạ chỉ ôm một đứa trẻ nên tốc độ tăng lên đáng kể, rất nhanh đã cắt đuôi được nhóm cướp ở phía sau.

Nhóm cướp nhanh chóng đến chỗ Cố Tuế An chạy vào rừng rậm.

"Lão đại, bọn chúng chia làm hai đường. Khinh công của người phụ nữ kia quá tốt, e rằng chúng ta không đuổi kịp đâu."

Người đàn ông được gọi là Lão đại đại nheo mắt lại. Vừa rồi hắn đã thấy tiểu cô nương ngồi trên xe ngựa kia vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải vậy, hắn đã không dẫn người đuổi theo lâu như thế, mà đã trực tiếp cướp lấy tiền bạc trong xe ngựa rồi rời đi rồi.

Chắc chắn người chạy vào rừng chính là tiểu cô nương đó. Một cô nương không có võ công chẳng lẽ hắn không bắt được sao.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức ra lệnh: "Hai đứa bây đi cùng tao xuống ngựa vào rừng bắt cô nương đó về. Những người còn lại, quay về lục soát tiền bạc."

"Rõ, lão đại!"

Sau khi Cố Tuế An đi vào rừng rậm, nàng chạy thẳng vào sâu bên trong rừng mà không ngừng nghỉ chút nào.

Trên trời mây đen dày đặc, mưa nhỏ vẫn đang rơi, trong rừng tối om.

Toàn thân của Cố Tuế An đã ướt sũng, tóc tai rối bời. Nước mưa làm mờ mắt nàng khiến nàng khó nhìn rõ con đường phía trước.

Nàng chạy đến mức tưởng như mật đắng trong dạ dày sắp trào ra, nhưng cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Quả nhiên, chỉ khi cái chết cận kề thì người ta mới phát huy được tiềm năng.

Nếu hồi đại học mà nàng có thể chạy như thế này, thì làm sao mà kiểm tra thể lực lần nào cũng trượt được chứ.

Cố Tuế An vừa chịu đựng sự khổ sở vừa tự tìm niềm vui để nghĩ.

Đột nhiên nàng bị vật gì đó vấp ngã, rồi lăn xuống một cái sườn dốc ở bên cạnh.

Cố Tuế An lăn xuống ngay lập tức. Trên sườn dốc có những tảng đá nhô lên. Cơ thể nàng lăn qua những tảng đá đó, cơn đau trên người khiến nàng không kìm được mà kêu lên một tiếng.

"Lão đại, bên đó có tiếng động!"

Cố Tuế An nghe thấy tiếng động, không màng đến cơn đau trên cơ thể mà vội vàng ẩn mình vào một bụi gai rậm rạp gần đó. Gai nhọn trên bụi gai cứa mạnh vào làn da hở ra bên ngoài của nàng.

Nàng cắn chặt môi rồi cúi đầu xuống, không để gai nhọn đâm vào mặt và mắt.

Trên sườn dốc rất nhanh đã truyền đến tiếng nói chuyện của một người đàn ông.

"Người đâu rồi!"

"Vừa nãy rõ ràng còn nghe thấy tiếng động ở đây mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!