Cố Tuế An nhìn bóng dáng cưỡi ngựa đang dần đi xa đó, rồi nàng cụp mắt và thả rèm xe xuống
"Vào thành thôi."
Cha nàng đã sớm viết thư cho tổ phụ nói rằng lần này chỉ có nàng và Cố Nguyên An đến Phủ Ninh thôi.
Đến cổng thành, quả nhiên người mà tổ phụ của nàng phái tới đã chờ sẵn, đó là Ngô quản gia của phủ Thứ sử.
Sau khi chào hỏi với ông ấy, Cố Tuế An đi cùng ông ấy vào thành.
Phủ Thứ sử Phủ Ninh nằm ở phía Tây thành, cách cổng thành khoảng một khắc đi đường.
Lúc này, trước cổng phủ Thứ sử có một nhóm người đang đứng.
Vài chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới.
"Đến rồi, đến rồi."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại.
"Tổ mẫu—" Cố Nguyên An nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy đến ôm chặt lấy người lớn tuổi nhất đang đứng ở phía trước.
"Ôi trời ơi, đứa cháu ngoan mà bà thương nhất đây rồi, tổ mẫu nhớ cháu muốn chết! Mau lại đây cho tổ mẫu nhìn cái nào."Cố Lão phu nhân xúc động xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Nguyên An: "Gầy đi rồi, tổ mẫu đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu, lát nữa phải ăn thật nhiều vào nhé."
"Tổ mẫu, đệ ấy mà ăn nữa thì sẽ mập thành một quả bóng mất thôi." Cố Tuế An mặc một chiếc áo choàng lông cáo lụa màu hồng nhạt bước xuống từ xe ngựa, nghe thấy lời đó thì vừa cười vừa nói.
"Tuế Tuế — Ôi chao, cháu gái ngoan của bà, mau lại đây để tổ mẫu ôm một cái nào."
Cố Lão phu nhân nghe thấy giọng nói đó, ngẩng đầu nhìn thấy cô cháu gái bảo bối của mình, liền xúc động gạt Cố Nguyên An sang một bên, rồi bước nhanh vài bước về phía Cố Tuế An.
Cố Nguyên An: "…" Tổ mẫu, cháu không còn là cháu trai ngoan mà bà yêu thương nhất nữa sao?
"Tổ mẫu, người đi chậm thôi ạ." Cố Tuế An bước nhanh tới trước mặt Cố Lão phu nhân rồi đỡ lấy bà.
Cố Lão phu nhân ôm Cố Tuế An một cái, rồi nắm lấy tay nàng, ánh mắt tràn đầy ý cười nói: "Cháu gái ngoan của bà càng lớn càng xinh đẹp, cứ như một cô tiên nhỏ vậy."
"Bà nội đừng khen nữa, Tuế Tuế cảm thấy ngại lắm ạ." Cố Tuế An cười nói.
"Tuế Tuế lớn rồi nha, còn biết ngại nữa cơ đấy." Cố Lão phu nhân trêu chọc cô cháu gái nhỏ.
"Mẫu thân, chúng ta vào nhà trước đi ạ, bên ngoài trời lạnh giá thế này, kẻo Tuế Tuế bị cảm lạnh, trong nhà ấm áp hơn." Một người phụ nữ trẻ có khuôn mặt thanh tú, mặc áo khoác lửng và váy áo màu xanh lam, dịu dàng lên tiếng khuyên nhủ.
Cố Tuế An nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, cười tươi gọi một tiếng: "Thúc mẫu." Rồi lại nhìn sang người đàn ông tuấn tú mặc áo choàng trắng đứng cạnh Thúc mẫu: "Con bái kiến Thúc phụ."
Cả hai đều cười và gật đầu đáp lại.
Cố Lão gia – tức là tổ phụ của Cố Tuế An – cả đời chỉ cưới một thê tử, và sinh được hai người con trai. Con trai cả là cha của Cố Tuế An – Cố Thịnh, con trai út tên là Cố Kỳ, tức là Thúc phụ của Cố Tuế An.
Thúc phụ của nàng không có chí hướng lớn lao như cha nàng, mà thích ngâm thơ vẽ tranh hơn. Hiện giờ, ông ấy đang làm một chức quan nhỏ ở Phủ Ninh, cũng coi như là ở bên cạnh để phụng dưỡng và làm vui lòng tổ phụ tổ mẫu của nàng.
Thúc phụ có một người con gái và một người con trai. Con gái tên là Cố Tâm Nhiên, con trai tên là Cố Tâm Khang, hiện đang đứng cạnh Thúc mẫu à vui vẻ vẫy tay chào Cố Tuế An.
"Tuế An tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến rồi."
"Tuế An tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ lắm."
Cố Tuế An cười nói: "Ta cũng nhớ mọi người. Ta có mang theo nhiều đồ ăn ngon lắm, lát nữa sẽ đưa cho hai đứa nhé."
"Hoan hô!" Cố Tâm Khang năm nay mới sáu tuổi, nghe vậy thì vui mừng đến mức khua tay múa chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!