Chương 3: Ăn no chờ chết

Lúc này, Vương ma ma chậm rãi bước vào từ tiền viện, bà vừa nhìn đã thấy cô nương đang ngồi dưới giàn nho.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá nho xanh chiếu lên khuôn mặt tuyệt đẹp kia, khiến làn da càng thêm trong suốt như phát sáng, bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi rung động.

Vương ma ma vốn là tỳ nữ hồi môn của Phu nhân Thừa tướng, sau khi Cố Tuế An ra đời bà liền đến chăm sóc nàng, nuôi dưỡng nàng từ nhỏ đến lớn, còn tận tâm hơn cả con ruột nữa.

Bà nhìn khoảng sân ở phía sau này, vẫn không khỏi than thở và cảm thấy tiếc nuối.

Thanh Phong Các này là sân viện tốt nhất trong Phủ Thừa tướng, ngoại trừ Chính viện nơi Thừa tướng và Phu nhân ở, nơi đây vốn dĩ trồng toàn hoa cỏ quý hiếm, giờ đây đã biến thành toàn dưa, quả, và rau củ rồi.

Không hiểu sao cô nương nhà bà từ nhỏ đã không thích bày biện hoa cỏ quý hiếm hay cầm kỳ thi họa như những cô gái khác, mà chỉ thích trồng những loại dưa và rau củ này.

Tuy nhiên, có lẽ là do thực sự có thiên bẩm, nên những thứ cô nương nhà bà trồng ra quả thực ngon hơn bên ngoài nhiều.

Rất nhanh, Vương ma ma đã đi đến trước mặt Cố Tuế An: "Cô nương, trong cung có chỉ dụ mời người ngày mai đến Phượng Nghi Cung dùng bữa trưa cùng với Hoàng hậu nương nương ạ."

Cố Tuế An có chút thắc mắc, nàng nhìn Vương ma ma rồi hỏi: "Di mẫu có nói tìm ta có chuyện gì không?"

Nói ra thì từ khi đến thế giới này, ngoại trừ cha mẹ ruột, thì chính là vị di mẫu Hoàng hậu này yêu thương nàng nhất. Ban đầu Cố Tuế An nghĩ rằng vì mạng sống của mình mà phải tránh xa nam chính, nhưng di mẫu của nàng lại luôn mời nàng vào cung bầu bạn.

Có lần để trốn không phải vào cung, Cố Tuế An đã giả bệnh, để cho giống thật nàng còn cố ý dầm mưa để bị cảm lạnh nữa.

Kết quả là di mẫu nàng lại cảm thấy cha mẹ nàng không đáng tin cậy, mắng cha mẹ nàng một trận tơi bời, nói rằng ngay cả một tiểu cô nương cũng không chăm sóc tốt được.

Rồi trực tiếp đón nàng vào cung sống.

Khoảng thời gian đó, nam chính ngày nào cũng bày ra khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng giám sát nàng uống thuốc bắc.

Nàng đúng là tự làm tự chịu mà, Cố Tuế An muốn khóc mà không ra nước mắt.

Khoảng thời gian đó thực sự là khoảnh khắc tăm tối nhất trong cuộc đời nàng.

Cho đến khi bệnh tình của nàng khỏi hẳn, thì di mẫu Hoàng hậu mới chịu thả nàng về nhà.

Nàng thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi Hoàng cung.

Sau lần đó, Cố Tuế An đã từ bỏ việc giãy giụa và chọn thái độ "buông xuôi" tất cả.

Vì nam chính trong truyện đối xử với nguyên chủ như muội muội ở giai đoạn đầu, khi nguyên chủ còn chưa tìm đường chết.

Vậy thì hiện tại nàng cứ ngoan ngoãn làm một tiểu muội muôi bình hoa im lặng như gà và nghe lời đi.

Tuyệt đối không được chọc giận nam chính!

Cũng tuyệt đối không dùng kiến thức hiện đại để cố gắng thay đổi bất cứ điều gì.

Mặc dù nàng học chuyên ngành nông nghiệp, sản lượng lương thực ở thời cổ đại thấp kém, nên chuyên môn của nàng cũng có chút hữu dụng, nhưng nàng chỉ là một người bình thường, cũng không thể thay đổi thế giới hay thời đại này được.

Nàng không có tài mưu lược và thủ đoạn như nữ chính, ở thời hiện đại nàng chỉ là một "con sen trong phòng thí nghiệm", ngoài làm nghiên cứu ra thì nàng chẳng biết làm gì khác.

Giờ đây xuyên không đến thời cổ đại nguy hiểm và không có nhân quyền này, nàng vẫn nên làm một người " ăn no chờ chết", thảnh thơi tận hưởng cuộc sống thì hơn.

"Chuyện này… trong cung không nói rõ, ta đoán là đã lâu cô nương không vào cung nên nương nương nhớ người rồi."

Cố Tuế An nghĩ một lát, quả thật đã hơn mười ngày nàng không vào cung rồi.

"Vậy thì làm phiền Ma ma giúp ta chuẩn bị quần áo cần mặc để ngày mai vào cung nhé."

"Vâng." Vương ma ma đáp lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!