Chương 29: Mọi nguyện ước đều thành sự thật

"Tuế Tuế, nàng sắp rời khỏi Kinh đô ư?!"

"Đúng vậy, sao huynh lại kinh ngạc đến thế?" Đột nhiên nghĩ ra điều gì, Cố Tuế An dừng bước rồi nhìn Mộ Hành Tắc: "Còn huynh thì sao, bây giờ đã sắp đến Tết rồi, sao huynh còn chưa về Giang Nam?"

"Thế tử nhà ta…"

Thanh Huyền chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Thế tử nhà y cắt ngang: "Ta dự định hai hôm nữa sẽ khởi hành về Giang Nam. Tuế Tuế, nàng nói xem có trùng hợp không, đi Giang Nam thì phải đi qua Phủ Ninh đấy. Chi bằng chúng ta làm bạn đồng hành đi, ta còn có thể bảo vệ nàng nữa."

Mộ Hành Tắc đưa ra lời mời với giọng điệu tự nhiên, hiển nhiên chàng ta đã quên béng chuyện trước đó đã quyết định ở lại Kinh đô đón năm mới.

Thanh Huyền thầm đảo mắt một cái.

Tứ Hỷ chú ý thấy ánh mắt của Thanh Huyền, bèn nghi hoặc hỏi: "Thanh Huyền, mắt ngươi bị làm sao thế?"

"À? Không sao, chỉ là gió thổi tuyết bay vào mắt ta thôi."

Tứ Hỷ: "Ồ, vậy ngươi cẩn thận một chút nhé."

Cố Tuế An: "Giang Nam còn cách Phủ Ninh một đoạn đường, hành trình của bọn ta chắc chắn sẽ không quá nhanh. Huynh đi cùng bọn ta liệu có bị chậm trễ không?"

"Kịp mà, sau khi đưa nàng đến Phủ Ninh, ta sẽ phi ngựa nhanh hơn để trở về. Tuế Tuế, cứ để ta đi cùng nàng nhé." Mộ Hành Tắc kéo kéo ống tay áo rộng rãi của Cố Tuế An.

Cố Tuế An nhìn đôi mắt hoa đào đáng thương kia, nàng âm thầm liếc đi chỗ khác, rồi quay đầu lại và tiếp tục bước lên núi.

"Được rồi, được rồi, đến lúc đó nếu huynh về nhà muộn thì đừng trách ta."

Nghe Cố Tuế An đồng ý, đôi mắt hoa đào của Mộ Hành Tắc sáng rực lên. Chàng ta vui vẻ bước theo sát Cố Tuế An, chiếc đuôi ngựa cao dài cùng dải lụa đỏ buộc tóc bay lượn phía sau, tràn đầy khí chất của thiếu niên.

Đoàn người của Cố Tuế An vừa đi lên vừa thưởng ngoạn. Sau hơn một canh giờ, họ đã đến Chính điện của Thái Thanh Quan.

Vừa bước vào cửa chùa, mùi đàn hương nồng đậm liền xộc thẳng vào mặt. Mùi hương này hòa quyện với hương mai tạo nên một cảm giác rất dễ chịu.

Cố Tuế An quỳ trên chiếc bồ đoàn.

Nàng thành kính cầu nguyện.

Hy vọng sang năm đại ca sẽ đạt được thành tích tốt, hy vọng sau khi nam nữ chính vào Kinh, nàng có thể thuận lợi thay đổi cái kết bị lấy ra làm bia đỡ đạn, hy vọng cả nhà đều bình an khỏe mạnh, hy vọng… ừm… có phải ước hơi nhiều rồi không.

Thần linh thấy nàng tham lam thì phải làm sao, thôi cứ thế này đã.

Mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi xuyên đến nơi này, quan niệm về chủ nghĩa duy vật suốt hai mươi năm của nàng đã bị phá vỡ tan tành. Hiện tại nàng vô cùng kính sợ thần linh, đặc biệt là đối với Đạo giáo truyền thống.

Trong lòng Mộ Hành Tắc không có thần Phật, chàng ta chỉ tin vào đạo lý mọi việc trên đời đều do con người quyết định.

Nhưng lúc này chàng ta đứng cạnh Cố Tuế An, nhìn cô nương với vẻ mặt thành kính, chợt cảm thấy… đôi khi tin một chút cũng chẳng sao.

Chàng ta cũng từ từ quỳ xuống trên bồ đoàn bên cạnh Cố Tuế An.

Hương khói lượn lờ, tiếng chuông lúc trầm lúc bổng.

Thiếu niên hành lễ ba lần, thành kính quỳ lạy.

Thần minh ở trên cao, yêu quái khó lừa đảo.

Mộ Hành Tắc đã cầu nguyện cho cô nương mà chàng ta yêu mến, Cố Tuế An, hy vọng mọi mong ước của nàng đều có thể trở thành hiện thực.

….

Vương thị kiểm tra hành lý của Cố Tuế An hết lần này đến lần khác, lo sợ vẫn còn điều gì bị bỏ sót.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!