Đã bước sang tháng Mười Hai, mùa đông ập đến, gió lạnh sắc như lưỡi dao băng.
Phủ của Thái thú Giang Lăng
Trong địa lao của phủ Thái thú âm u ẩm ướt, rêu xanh bò đầy trên những bức tường, không khí sộc lên mùi mốc ẩm mục nát. Song sắt nhà lao gỉ sét đầy rêu, lạnh buốt và cứng ngắc.
Cánh cửa ngục "kẽo kẹt" kêu, ổ khóa sắt va chạm nhau phát ra tiếng động chói tai.
Từ xa vọng lại tiếng kêu thảm thiết của phạm nhân cùng tiếng xích sắt lê dưới đất. Những âm thanh đó vang vọng trong phòng giam trống trải, kéo dài mãi không tan.
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết không một dấu hiệu báo trước mà ngừng bặt giữa chừng.
Giang Hồi ném thanh sắt nung đỏ trong tay xuống, rồi phất tay một cái. Thuộc hạ ở bên cạnh lập tức xách nước muối, đổ thẳng lên người người đàn ông đang bị trói trên thập tự giá, máu me đầy người và đã hôn mê bất tỉnh.
"A——"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp địa lao.
Khuôn mặt của Giang Hồi không thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: "Ta khuyên ngươi nên khai ra hết đi."
Người đàn ông đau đớn đến mức mặt mũi méo mó, th* d*c từng hơi lớn, nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu nói.
"Cứng đầu cứng cổ." Giang Hồi lại nhặt roi da có gai lên và quất mạnh vào không trung. Tiếng roi xé gió làm người ta kinh hồn bạt vía, khi roi rơi xuống da thịt liền rách toạc.
Người đàn ông bị đánh tên là Tần Tứ, hắn là Đại đương gia của bọn thổ phỉ núi Kỳ Sơn. Tần Tứ này cũng có chút bản lĩnh, biết một vài trận pháp. Khi nhiều hộ vệ mặc giáp đen tiến vào Kỳ Sơn, đến gần hang ổ của bọn chúng thì thường gặp phải hiện tượng lạc đường không lối thoá). Cuối cùng, nhờ Điện hạ dùng mưu kế mới dụ được chúng ra và tóm gọn một mẻ.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Tứ cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa.
"Tôi… tôi khai, là… là Tri phủ Giang Lăng Lưu Vệ Toàn vẫn luôn giúp đỡ chúng tôi." Hắn th* d*c, đau đớn nói đứt quãng.
"Việc Kỳ Sơn có tư binh, ngươi có biết không?"
"Cá… cái gì tư… binh?"
"Chát—"
"Vẫn còn không chịu nói thật!"
Lại một roi nữa quất tới, Tần Tứ đau đớn gào thét.
"Tôi… tôi thật sự không biết chuyện tư binh gì cả! Chúng tôi… chúng tôi chỉ hoạt động ở khu vực núi Kỳ Sơn giáp ranh với Giang Lăng thôi. Kỳ Sơn lớn đến thế, tôi thật… thật sự không biết…" Chưa nói hết câu thì người đàn ông đã lại ngất đi.
Đã có được câu trả lời mình muốn, Giang Hồi liền ném roi da trong tay đi rồi ra lệnh cho thuộc hạ: "Tìm một đại phu đến đây, tuyệt đối không được để hắn chết."
"Vâng."
Bước ra khỏi địa lao tối tăm, màn đêm đen kịt bao trùm khắp mặt đất, cứ như thể mực đậm vô biên bị trét nặng nề lên bầu trời, đến ánh sáng mờ ảo của sao cũng không có.
Giang Hồi bước chậm rãi vào thư phòng, trên người vẫn còn vương mùi máu tanh.
Hắn đi đến trước thư án: "Bẩm Điện hạ, Đại đương gia Tần Tứ đã khai ra hết. Người qua lại với bọn chúng chính là Tri phủ Giang Lăng, Lưu Vệ Toàn ạ."
Lý Trọng Yến vận áo gấm màu xanh mực, khoác bên ngoài áo lông chồn đen, đang đứng trước thư án cúi đầu vẽ vời gì đó. Hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: "Tư binh của lão nhị có liên quan đến bọn chúng không?"
"Tần Tứ khai rằng bọn chúng không hề hay biết chuyện tư binh này. Dãy núi Kỳ Sơn kéo dài hàng trăm dặm, giáp ranh với Ký Châu, bọn chúng chỉ hoạt động ở khu vực gần Giang Lăng thôi. Thuộc hạ cảm thấy đây không phải lời nói dối."
Hồng Quý bưng chén trà mới pha lặng lẽ đi vào, sau khi cẩn thận đặt chén trà lên thư án, ánh mắt liếc qua bức vẽ rồi nhanh chóng thu về.
Thấy mực trong nghiên không còn nhiều, hắn liền im lặng đứng bên cạnh mài mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!