"Có… có tiện hỏi một chút, thân phận của Mộ công tử rốt cuộc là gì không ạ?"
Người có thể làm ra chiếc vòng tay có cơ quan tinh vi đến thế, lại còn tiện tay lấy ra Hoàn Dương Đan mà người đời cầu cũng không được.
Thân phận của người này nhất định không đơn giản!
Cố Thừa tướng hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc, nghe nhi nữ bảo bối của mình hỏi câu đó, cho dù hiện tại ông đã biết thân phận của Mộ Hành Tắc, nhưng ông cũng không lên tiếng mà chỉ đứng một bên xem kịch.
Mộ Hành Tắc nghe câu hỏi của Cố Tuế An thì im lặng một lát rồi nói: "Phụ thân ta là Khang Định Vương."
Khang Định Vương?
Vị Vương gia chiến thần duy nhất mang họ khác của Đại Ung đó sao?!
Giai đoạn sau của cuốn sách có nhắc đến vị Vương gia này khi Nước Dung và Nước Yến lại tiến đánh.
Những thứ khác thì không nói nhiều, dù sao đây cũng chỉ là nhân vật bên lề trong truyện mà thôi.
Về con trai của Khang Định Vương thì càng không hề đề cập đến.
Cố Tuế An có thể nhận thấy gia thế của đối phương không tầm thường qua lời nói và hành động của Mộ Hành Tắc. Nhưng không ngờ chàng ta lại là con trai của Khang Định Vương.
Cuối cùng Cố Tuế An vẫn nhận món quà sinh thần của đối phương. Trời đã tối, Mộ Hành Tắc cũng nên rời đi rồi.
Chàng ta chào từ biệt Cố Thừa tướng và Cố Tuế An rồi rời khỏi Phủ Thừa tướng.
Cố Thừa tướng nhìn nữ nhi đang ngắm nghía chiếc vòng tay và trâm cài kia, ông mỉm cười nói: "Tuế Tuế, hai món này đều là đồ tốt. Chiếc vòng tay kia có thể bảo vệ an nguy cho con, mau đeo vào đi."
Ông không ngờ tiểu tử Mộ Hành Tắc này lại dụng tâm đến vậy. Hoàn Dương Đan quý giá như thế mà nói tặng là tặng, lại còn chiếc vòng tay kia, đúng là tặng trúng vào chỗ quan trọng nhất của ông rồi.
Hung thủ của vụ khiến ngựa kinh sợ hôm trước vẫn chưa tra ra, chủ yếu là do hôm đó có quá nhiều người.
Ông vẫn luôn lo lắng kẻ đó ở trong bóng tối sẽ ra tay lần nữa. Nay có Chiêu Hạ bảo vệ, lại có thêm chiếc vòng tay này, thì ông đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi.
Tiểu tử này là người tốt đấy.
Đáng để quan sát thêm.
Cố Tuế An cầm chiếc vòng tay đó đeo lên cổ tay trái.
Sau khi đeo vào, chiếc vòng tay liền co lại theo kích cỡ cổ tay của Cố Tuế An, cho đến khi ổn định quấn chặt trên cổ tay nàng mà không xê dịch.
"Cũng khá nhẹ nhàng đấy chứ." Cố Tuế An hơi kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ đeo vào sẽ hơi nặng, nhưng không ngờ lại thoải mái đến vậy.
Đổ rồi, đổ rồi!
Mộ Hành Tắc lợi hại thật đấy!
Cố Tuế An lại nhìn chiếc trâm cài kia: "Cha, Hoàn Dương Đan này hay là cứ để ở chỗ cha đi, để ở chỗ nữ nhi cứ cảm thấy không an toàn ạ."
Một khi người khác biết nàng có thứ này trong người, e rằng sẽ bị nhiều người cướp giật điên cuồng. Cha nàng là Thừa tướng, để ở chỗ ông sẽ an toàn hơn nhiều.
Cố Thừa tướng: "Tuế Tuế không cần để ở chỗ cha đâu. Tiểu tử đó cất Hoàn Dương Đan này vào trong chiếc trâm cài chính là vì đã nghĩ đến nguy cơ bị người khác phát hiện. Người khác ai mà ngờ Hoàn Dương Đan lại được giấu trong trâm cài chứ."
Nghe lời Cố Thừa tướng nói, Cố Tuế An cảm thấy cũng có lý. Để ở chỗ nàng cũng được, dù sao đặt chung với một đống trang sức khác thì cũng không gây chú ý.
Đeo ra ngoài thì tuyệt đối không thể. Thứ quan trọng như vậy, lỡ làm mất thì cô sẽ tiếc đứt ruột.
"Được rồi Tuế Tuế, cũng đã muộn rồi, hôm nay con cũng đã bận rộn cả ngày, mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!