Chương 25: Giống như một nam yêu tinh đi quyến rũ người

Sắc mặt của Mộ Hành Tắc cũng không đổi, chàng ta chỉ mỉm cười nói: "Đa tạ lời khen của Cố thừa tướng."

"Da mặt cũng dày như lão già kia vậy!"

Cố thừa tướng nở một nụ cười gượng gạo, rồi lên tiếng châm chọc: "Nam nhân muốn cưới Tuế Tuế nhiều như lá mùa thu, nhưng muốn được con bé để vào tim lại chẳng dễ dàng."

Lời này ông không hề nói ngoa.

Tuế Tuế trông có vẻ ngoan ngoãn và trầm tĩnh, kỳ thực tâm tính lại vô cùng kiên định và không dễ giao động.

Đến cả người tài giỏi xuất chúng như Thái tử điện hạ, lại cùng Tuế Tuế lớn lên cùng nhau, thế mà con bé cũng chẳng mảy may để tâm đến người ta.

Bọn họ đều nhìn ra Thái tử đối với Tuế Tuế có tình cảm khác thường, thế nhưng Tuế Tuế là người trong cuộc lại không hề nhận ra, đủ thấy con bé hoàn toàn chẳng để tâm đến Thái tử.

Lúc này, nếu Cố Tuế An biết được suy nghĩ của phụ thân, nàng thực sự muốn thốt lên: Phụ thân, người đánh giá con quá cao rồi.

Nàng làm vậy là vì sinh mệnh của chính mình đó thôi. Dù xuyên đến cuốn sách tồi tệ này, nhưng sống dở còn hơn là chết hay.

Phụ thân ở hiện đại đặt tên cho nàng là Tuế An, chính là mong nàng được bình an trọn kiếp.

Nam chính tất nhiên sẽ yêu nữ chính, nàng điên rồi mới để ý đến nam chính chứ? Nàng đâu muốn kết cục giống như nữ phụ trong sách đâu!

"Vãn bối… sẽ nỗ lực hết sức." Mộ Hành Tắc cất giọng có chút ưu sầu.

Chàng ta biết rõ Cố Tuế An hiện tại không ưa mình, nhưng đó là nữ tử mà chàng vừa nhìn thấy đã đem lòng yêu thích, nên chàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ.

Khi Cố Tuế An bước vào đại sảnh, trông thấy phụ thân và Mộ Hành Tắc đang trò chuyện, một người đứng một người ngồi.

"Cha."

"Tuế Tuế tới rồi à." Cố thừa tướng đứng dậy từ trên ghế: "Cha nghe nói ân nhân của con đã tới, bèn sai người mời vào đây trò chuyện một lát."

Cố thừa tướng nở nụ cười rạng rỡ, khác hẳn với vẻ mặt lúc nãy.

Cố Tuế An gật đầu bày tỏ đã biết, rồi nàng quay sang nhìn Mộ Hành Tắc: "Mộ công tử, đã muộn thế này chẳng lẽ còn định ra ngoài du ngoạn sao?"

Mộ Hành Tắc nhìn thiếu nữ trước mặt, khóe môi không tự giác nở nụ cười: "Tất nhiên là không, tại hạ nghe nói hôm nay là sinh thần của cô nương, nên cố ý đến tặng quà mừng."

Chàng ta vừa nói vừa rút từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ trầm hương. Chiếc hộp không lớn, chỉ bằng bàn tay, nhưng vô cùng tinh xảo.

Khi mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm ngọc trai nguyệt bạch và một chiếc vòng tay vàng khảm ngọc trai.

"Cô nương, chiếc vòng và cây trâm này trông có vẻ bình thường, nhưng thực ra bên trong vòng tay có chứa hai mươi mũi châm bạc li ti. Trên những mũi châm này có tẩm thuốc mê do Vân Khởi thần y chế tạo, chỉ cần dính một chút là có thể làm cho một con trâu ngã quỵ, huống chi là người." Chàng ta nhấc chiếc vòng lên, chỉ vào viên ngọc trai hồng duy nhất trên đó rồi nói: "Khi gặp nguy hiểm, chỉ cần ấn vào cơ quan này là có cơ hội thoát thân."

Cố Tuế An ngây người nhìn chiếc vòng tay.

Trong lòng nàng âm thầm kêu gào: Trời ơi, thứ này nàng chỉ từng thấy trong tiểu thuyết thôi đấy!

Rồi nàng chợt nghĩ ra, bây giờ mình chẳng phải đang ở trong tiểu thuyết sao? Trước kia chỉ đọc chữ, còn bây giờ… chính là đang trải nghiệm thực tế rồi.

"Chiếc vòng tay này… lỗ kim ở chỗ nào vậy?"

Xin thứ lỗi cho câu hỏi này của nàng.

Vòng tay đeo trên tay, lúc lắc qua lại, nhỡ may lỗ kim lại chĩa vào chính mình thì sao…

Cảnh tượng đó đẹp đẽ đến mức nàng cũng không dám tưởng tượng.

Mộ Hành Tắc hiểu được ý của Cố Tuế An, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hơi cong lên: "Chiếc vòng này có thể tự động điều chỉnh theo kích cỡ cổ tay của người đeo. Một khi đã đeo vào thì nó sẽ không xê dịch nữa. Lỗ bắn kim nằm ngay tại trung tâm của vòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!