"Tuế Tuế, cái cốc này trông rất quý giá, lỡ tiểu đệ làm vỡ thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?" Cố Nguyên Triều cảm thấy không đáng tin.
"Đại ca, đệ sẽ không làm vỡ nó đâu, đệ thề, nếu đệ làm vỡ nó thì hãy để đệ không được ăn đùi gà trong một tuần." Cố Nguyên An giơ bốn ngón tay lên, cậu nhóc thích ăn đùi gà nhất.
Cố Tuế An nhìn tên nhóc con thề thốt một cách nghiêm túc, thấy cũng khá dễ thương, nhưng nàng vẫn nói: "Không được, lời thề này quá nhẹ, phải là không được ăn trong một năm."
Bốn ngón tay đang giơ lên của Cố Nguyên An cứng đờ lại, rồi cậu nhóc từ từ buông xuống từng ngón một: "A Tỷ, thật ra đệ cũng không thích cái cốc này đến thế, đệ không cần nữa đâu."
Không dám nhận, không dám nhận.
Cả nhà nhìn dáng vẻ đó của cậu nhóc thì đều bật cười vui vẻ.
"Tuế Tuế, hôm nay con cũng đã bận rộn cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi sớm đi." Vương thị nói.
Cố Tuế An nghe vậy thì gật đầu: "Vâng, cha, mẹ, đại ca, mọi người cũng mau nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người cũng vất vả rồi ạ."
Cố Tuế An trở về Thanh Phong Uyển thì nằm dài trên ghế mềm nghỉ ngơi, Tứ Hỷ và Xuân Lan đang sắp xếp quà mừng cho nàng.
Chẳng bao lâu sau.
"Cô nương, các món quà mừng này đã sắp xếp xong hết rồi. Hoàng Hậu nương nương cũng sai người gửi quà mừng đến, cô nương xem có món nào ưng ý không ạ." Xuân Lan nói.
Cố Tuế An nhìn món quà mừng mà di mẫu gửi tặng, đó là một bộ trang sức được thiết kế vô cùng tinh xảo, rất đẹp.
Nàng lại nhìn các món quà mừng khác, mặc dù tất cả đều rất quý giá, nhưng không hiểu sao kể từ khi đến đây, h*m m**n tiêu dùng của nàng lại bị giảm đi.
Có lẽ là do hiện tại nàng không thiếu thốn bất cứ thứ gì về mặt vật chất, cũng có thể là vì ở đây không có những thứ nàng thực sự yêu thích.
Ví dụ như ở thời hiện đại, ngoài việc thích chuyên ngành của mình thì nàng còn thích du lịch, nhưng khi đến cổ đại, phương tiện giao thông đã khiến nàng chùn bước, hơn nữa an ninh trật tự ở thời cổ đại cũng không tốt như thời hiện đại.
Thực ra nàng vẫn được xem là may mắn, Cố phu nhân và Cố thừa tướng vô cùng cưng chiều nàng, dù nàng muốn gì họ cũng sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.
Mà nỗi khổ duy nhất nàng từng phải chịu kể từ khi đến đây, chắc là do Lý Trọng Yến mang lại, bởi vì tên nam chính chó má Lý Trọng Yến đó sẽ ép buộc nàng phải học đủ thứ.
Nhắc đến chuyện này là nàng lại vô cùng tức giận!
Lý Trọng Yến thật sự có vấn đề về thần kinh mà. Việc nàng có hay không biết cầm, kỳ, thi, hoạ thì liên quan gì đến hắn chứ.
Hắn cứ khăng khăng bắt nàng phải học, nói rằng đó là những thứ bắt buộc mà con gái của các thế gia đại tộc phải có.
Tuy nàng không muốn, nhưng nàng lại khá nhát gan nên không dám từ chối trực tiếp, dù sao thì hắn cũng là Thái tử điện hạ, không cho phép bất kỳ ai làm trái với mệnh lệnh của mình.
Thế nên sau này nàng nghĩ đủ mọi cách để lười bướng, nhưng hắn cứ như thể đã lắp camera giám sát trên người nàng vậy, cái gì cũng biết, rồi thay đổi đủ mọi cách để trừng phạt nàng.
Hắn còn bắt nàng học nhảy múa nữa chứ.
Lúc nàng biết được ý định này của hắn thì sốc luôn. Nàng là sinh viên khối khoa học tự nhiên thuần túy, bắt nàng đi học nhảy múa thì thà cứ để nàng chết đi còn hơn!
Lần này nàng cũng không nhát gan nữa mà trực tiếp từ chối nghiêm túc: "Biểu ca, thiên kim thế gia không có quy định nào bắt buộc phải học nhảy múa cả, ta không học đâu!"
Đôi mắt phượng nửa cười nửa không của Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An đang giả vờ bình tĩnh. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn này vậy mà lại giơ móng vuốt ra, thật đáng yêu.
Hắn giả vờ thở dài một tiếng: "Tuế Tuế, bắt nàng học nhảy múa là vì bình thường muội quá lười vận động. Nhảy múa có thể tăng cường thể chất cho nàng. Nàng xem, lần trước ốm nằm liệt mấy ngày, còn phải uống thuốc thang đắng ngắt đó, Cô đều là vì tốt cho nàng mà thôi."
Sau này, khi Cố Tuế An bị bắt phải nhảy múa cho một mình hắn xem, và khi bị hắn đè xuống dưới thân, thì nàng mới sực tỉnh.
Lý Trọng Yến chính là một tên khốn nạn, còn nói là vì tốt cho nàng nữa chứ, rõ ràng là vì chính bản thân hắn mà thôi!
Đương nhiên, tất cả những chuyện đó là chuyện của sau này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!