Thanh Huyền nghe thấy những lời vô tâm của thế tử nhà mình, chỉ đành đờ đẫn gật đầu: "Cố cô nương cứ cùng công tử đi câu cá đi ạ, thuộc hạ thực sự không sao. Từ nhỏ ta đã hay bị chuột rút chân nên quen rồi ạ."
Cố Tuế An nghe vậy lại trợn mắt nhìn Thanh Huyền một cái – đây rõ ràng là thiếu canxi trầm trọng mà. Nàng thật lòng khuyên bảo: "Ngươi nên ăn nhiều rau xanh hơn, như vậy có lẽ sẽ đỡ bị chuột rút hơn một chút."
Mộ Hành Tắc nghe thấy lời này, khóe mắt hơi giương lên: "Được, hôm nay ta về sẽ bắt hắn chỉ được ăn mỗi rau xanh!"
Thanh Huyền nghe xong lập tức mặt mày ủ rũ, như kẻ sống không còn thiết tha gì nữa. Thế tử à, ngài có thể làm người một chút được không!
Chiếc thuyền mui bạt nhỏ lững lờ trôi ra giữa hồ rồi dừng lại.
Cố Tuế An và Mộ Hành Tắc mỗi người cầm một chiếc cần câu và ngồi bên mạn thuyền.
Nói thật là Cố Tuế An thực sự chưa từng câu cá nhiều, dù là ở hiện đại hay về thời cổ đại.
Nhưng mà ông nội của nàng – cái ông lão cứng đầu ấy lại rất thích câu cá, từ khi về hưu cứ không có việc gì là lại rủ những người bạn câu cùng nhau đi câu cả ngày trời.
Bất kể gió mưa cản trở, nhưng chẳng câu được con nào.
Thế mà ông nội lại cố chấp vô cùng, nói rằng câu cá chủ yếu là để thư giãn tinh thần.
Nghĩ đến ông nội, rồi lại nghĩ đến những người thân khác ở thời hiện đại, trong lòng Cố Tuế An cảm thấy trống rỗng, liệu nàng còn cơ hội gặp lại họ không.
Bất chợt, Cố Tuế An cảm thấy cần câu trong tay rung nhẹ một cái, nàng mở to hai mắt: "Động… động rồi."
Mộ Hành Tắc đứng bên cạnh nghe thấy thế, vội vàng nhìn xuống hồ, đôi mắt hoa đào ánh lên sự hưng phấn: "Có cá cắn câu rồi."
"Thật ư? Để ta xem thử." Cố Tuế An nhìn dọc theo dây câu xuống hồ, quả nhiên thấy có một con cá thoắt ẩn thoắt hiện đang vùng vẫy dưới nước.
Thật không ngờ, nàng cũng lợi hại đấy chứ!
Ông nội nàng – cái ông già cứng đầu ấy – trước kia câu cả ngày trời cũng không câu được con nào, lẽ nào đây chính là cái gọi là "sóng sau xô sóng trước sao"?
Cố Tuế An lập tức kéo cần câu lên.
Ơ…
Không kéo lên được.
Chắc là do nàng chưa dùng sức.
Cố Tuế An đứng thẳng dậy, bàn tay trắng nõn xinh đẹp siết chặt cần câu, chuẩn bị dùng hết sức và kéo thật mạnh một lần nữa—
"…"
Thật là xấu hổ, vẫn không kéo lên được.
Chẳng lẽ nàng sống cuộc đời nhàn rỗi quá lâu rồi, nên mới trở nên yếu ớt như vậy sao.
Đột nhiên, con cá dưới nước quẫy mạnh một cái khiến nước bắn tung tóe lên.
Một ít nước bắn lên mặt Cố Tuế An.
!!!!
Cố Tuế An nhắm mắt lại.
Khốn kiếp!
Cái con cá chết tiệt này! Hôm nay nàng nhất định phải xẻ nó ra thành tám mảnh mà hầm canh mới được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!