"Cố cô nương, vì sao nàng lại mang theo cả lò và thức ăn, ta đã bảo người chuẩn bị sẵn bánh ngọt rồi mà." Mộ Hành Tắc nhìn cái lò nhỏ nghi hoặc hỏi.
"Chèo thuyền trên hồ tự nhiên phải ngồi quanh lò để nấu trà và nướng một vài món mới có cái hay riêng chứ. Nếu không thì chỉ ngắm cảnh và đi thuyền thôi thật vô vị biết bao." Cố Tuế An cười giải thích.
"Vây lò nấu trà ư? Đây là phương thức nấu trà mới đang thịnh hành ở Kinh đô sao?"
"Mộ công tử lát nữa sẽ biết, hay là chúng ta lên thuyền trước đã." Nàng cũng lười giải thích, lát nữa khi nướng thì chàng ta sẽ biết thôi.
"Được." Mộ Hành Tắc gật đầu, sau đó cả hai người đều bước lên thuyền.
Tứ Hỷ thấy cô nương nhà mình đã lên thuyền, thì cũng theo Chiêu Hạ lên theo.
Thanh Huyền đi sau cùng, y nhìn bóng dáng đôi nam nữ đi trước thì thầm thì chê bai.
Hèn chi, y mới nói Thế tử nhà mình sáng nay sao lại cứ thay quần áo trang điểm liên tục như chim công xòe đuôi, hóa ra là đã có cô nương mà mình vừa ý rồi à.
Vương phi nhà y mà biết chuyện này thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào. Thế tử nhà y nhìn thì có vẻ dễ gần, nhưng thực chất tính cách lại vô cùng kiêu ngạo, những tiểu cô nương ở Giang Nam, Thế tử chẳng hề để mắt tới một ai.
Không ngờ mới đến Kinh thành một chuyến, mà lại đánh mất cả trái tim cho người ta rồi.
Tuy nhiên, dung mạo của cô nương mà y vừa nhìn qua quả thật không phải loại tuyệt sắc thông thường, y chưa từng thấy ai có dung mạo lộng lẫy hơn cô nương đó.
Không ngờ Thế tử nhà y lại chính là một tên mê sắc đẹp!
Chiếc thuyền mui bạt nhỏ chậm rãi lướt trên mặt hồ. Gió nhẹ thổi qua làm rung rinh những bông hoa trắng trên mặt hồ, cảm giác như đang lạc vào chốn thần tiên vậy.
Cố Tuế An và Mộ Hành Tắc ngồi đối diện nhau ở mũi thuyền, ở giữa đặt một cái lò nhỏ. Phía trên lò nhỏ là một vỉ sắt mà Cố Tuế An đã đặc biệt nhờ người làm.
Ngay cạnh lò nhỏ còn đặt một chiếc bàn thấp. Trên bàn thấp là những món ăn cần nướng mà Cố Tuế An đã bảo mang theo.
Lửa đã được Xuân Lan nhóm lên. Cố Tuế An đặt ấm trà lên trên, sau đó cho thêm vài củ khoai lang và khoai tây vào. Những thứ này cần nướng lâu hơn nên được cho vào trước.
Sau đó, nàng cho thêm vài quả hồng lên.
Mộ Hành Tắc tò mò hỏi: "Cố cô nương, khoai lang và khoai tây này ta biết cần phải nướng chín mới ăn được, nhưng quả hồng này có thể ăn sống rồi, sao còn phải nướng?"
Cố Tuế An nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Mộ Hành Tắc, rồi nàng cười đáp: "Hồng này nướng chín còn ngon hơn, thơm ngọt dễ ăn, còn có cả lớp nhân chảy nữa. Lát nữa chín rồi công tử nếm thử xem."
Thực ra, món nàng thích nhất khi ngồi quanh lò nấu trà là kẹo kẹo bông gòn nướng, nhưng thời cổ đại này căn bản không có thứ đó, nàng cũng không biết làm, e rằng cả đời này cũng không có cách nào ăn được nữa.
Không biết sau khi nàng chết có thể xuyên về thế giới cũ được không. Nếu có thể, vậy thì nàng có được tính là sống thêm một kiếp không?
Nếu vậy, thì nàng cũng xem như là có lợi rồi.
"Cách ăn này ta thấy lần đầu tiên, cô nương biết đến từ đâu vậy?"
Cố Tuế An tiếp tục đặt hạt dẻ lên vỉ sắt: "Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì tự mình sáng tạo ra thôi."
Mộ Hành Tắc nhìn những hạt dẻ, cũng bắt chước Cố Tuế An đặt hạt dẻ lên vỉ sắt. Đôi mắt hoa đào ngập tràn ý cười nói: "Cố cô nương quả là nghiên cứu rất sâu về ẩm thực."
"Cũng thường thôi, cũng thường thôi." Nàng chỉ là thích ăn mà thôi.
Trò chuyện một lúc thì quả hồng đã chín: "Mộ công tử, hồng chín rồi, công tử nếm thử trước đi, cẩn thận kẻo bỏng tay đấy."
Cố Tuế An dùng kẹp tre gắp một quả hồng đặt vào cái đĩa trước mặt Mộ Hành Tắc, sau đó đôi mắt trong suốt của nàng xoay tròn nhìn Mộ Hành Tắc.
Mộ Hành Tắc nhìn quả hồng đã nướng chín này thì có chút mới lạ, sau đó lại nghĩ đến việc đây là Cố Tuế An gắp cho chàng ta, đột nhiên chàng ta có chút không nỡ ăn. Đây là lần đầu tiên nàng gắp đồ ăn cho chàng ta, rất đáng để lưu giữ đấy.
Cố Tuế An thấy đối phương do dự, liền hỏi "Sao vậy, công tử không thích sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!