Chương 18: Hồ Minh Nguyệt

Ngày hôm sau.

Hôm nay Cố Tuế An ngủ nướng đến tận giờ Tỵ (tức khoảng 9 giờ đến 11 giờ sáng) thì mới thức dậy. Sau khi dùng bữa sáng, theo thường lệ nàng đến hậu viện dạo chơi một vòng.

Gió thu không hanh khô, ánh nắng mùa thu chiếu xuyên qua kẽ lá cây, không hề gay gắt. Những chú ve cũng đang điên cuồng kêu gào nhưng muốn nói rằng thời gian của mình không còn nhiều.

Mùa thu đến, rau củ nàng trồng chỉ còn lại cải thảo, rau diếp, cần tây và cà tím mà thôi. Cố Tuế An tưới nước cho mấy loại rau này, sau đó hái vài quả cà tím, định bụng buổi trưa sẽ nướng cà tím với tỏi ăn.

Cố thừa tướng sau khi tan triều trở về Cố phủ, liền ra lệnh cho Chiêu Phong đi Giang Nam điều tra về Mộ Hành Tắc.

Sau đó, ông lại dẫn Chiêu Hạ đến Thanh Phong Các. Vừa đến tiền viện thì thấy Vương ma ma đang dặn dò mấy nha hoàn quét dọn. Vương ma ma và mấy nha hoàn thấy Cố thừa tướng liền vội vàng hành lễ.

"Vương ma ma, Tuế Tuế đang ở đâu?"

Vương ma ma cung kính đáp: "Thưa lão gia, cô nương đang ở hậu viện ạ."

Cố thừa tướng có chút bất đắc dĩ, con bé lại đang loay hoay với mấy loại rau củ kia rồi. Ông gật đầu rồi bảo họ tiếp tục công việc, sau đó mới sải bước đi về phía hậu viện.

Vừa đến hậu viện, ông liền thấy Tuế Tuế đang ôm mấy quả cà tím trong lòng.

"Cha, sao người lại đến đây ạ?" Cố Tuế An thấy Cố thừa tướng, liền đưa mấy quả cà tím đang ôm trong lòng cho Tứ Hỷ, rồi bước đến trước mặt Cố thừa tướng hỏi.

"Cha có việc tìm con." Ánh mắt của Cố thừa tướng rời khỏi mấy quả cà tím. Mấy quả cà tím đó không biết đã lớn lên bằng cách nào, sao lại to đến như thế.

"Dạ? Có chuyện gì vậy ạ?" Cố Tuế An cảm thấy chút nghi hoặc, sau đó mời Cố thừa tướng ngồi xuống dưới giàn nho.

Hiện giờ lá nho đã ngả vàng và héo khô, nho thì đã hết từ lâu, nhưng một mảng màu đỏ vàng của lá cũng tạo nên một vẻ đẹp độc đáo, tóm lại là trông cũng rất đẹp mắt.

Sau khi hai người đã ngồi ổn định, Tứ Hỷ bưng một ấm trà nóng đặt lên bàn rồi rót trà cho cha con họ.

Cố thừa tướng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi nhìn sang nữ nhi của mình đang ngồi ở đối diện.

"Tuế Tuế, chuyện con ngựa đột nhiên nổi điên lần trước đã điều tra ra rồi. Có người dùng một cây kim bạc đâm vào cơ thể con ngựa khiến nó phát điên, rõ ràng là có kẻ cố ý muốn hãm hại con." Cố thừa tướng nói với giọng hơi tức giận.

Cố Tuế An chợt sững người, hóa ra có người cố ý muốn hại nàng, nhưng nàng đã đắc tội với ai chứ?

"Cha, đã điều tra ra là ai muốn hại con chưa ạ?"

"Ngày hôm đó trước cổng Cống Viện có quá nhiều người, nên hiện tại vẫn chưa tra ra. Tuế Tuế, bình thường con có xích mích gì với ai không?"

Cố Tuế An nghe vậy liền lắc đầu. Nàng thật sự không biết, từ khi nàng đến đây thì luôn sống kín đáo, rất ít qua lại với những tiểu thư quý tộc ở Kinh đô, thậm chí còn chưa nói được mấy câu nữa.

Nghĩ đến việc có một người không rõ danh tính âm thầm hoặc lén lút muốn hãm hại nàng, nàng liền cảm thấy toàn thân lạnh toát. Là người sống trong thời bình từ nhỏ, nàng thực sự cảm thấy rất đáng sợ đấy nha.

"Tuế Tuế yên tâm, chuyện này cha nhất định sẽ điều tra triệt để. Vì sự an nguy của con, cha đã sắp xếp một người để bảo vệ con, phòng khi chuyện lần trước lại xảy ra." Cố thừa tướng nói xong liền ra hiệu cho Chiêu Hạ bước lên.

Chiêu Hạ mang theo vẻ mặt vô cảm hành lễ với Cố Tuế An: "Cô nương, từ nay về sau sẽ do nô tỳ bảo vệ cô nương."

Cố Tuế An theo tiếng động nhìn sang. Ôi chao, là một mỹ nhân rất ngầu.

Thích quá đi! Khiến nàng mê muội rồi đó nha.

Cố Tuế An cười tủm tỉm đáp: "Không cần đa lễ, không cần đa lễ."

Cố thừa tướng thấy Tuế Tuế vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười hài lòng: "Tuế Tuế, tuy Chiêu Hạ lạnh lùng, võ công cũng không phải là tốt nhất trong số các ám vệ, nhưng khinh công của con bé rất xuất sắc. Khi gặp nguy hiểm, con bé có thể dẫn con chạy thoát thân. Có nó ở bên cạnh con thì cha cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều."

Nụ cười trên mặt của Cố Tuế An đông cứng lại. Cha, người có thể tự nghe lại những lời mình đang nói không, nói như vậy trước mặt người ta có ổn không chứ.

Nàng lại liếc nhìn sắc mặt của mỹ nhân băng giá kia, ồ, không thể nhìn ra được có biểu cảm gì, vẫn là một vẻ mặt vô cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!