Chương 16: Bắt Đầu Bữa Tiệc

Mộ Hành Tắc mở hộp gỗ ra, nhìn thấy bên trong đặt một con dao găm, toàn thân đen tuyền, được chế tạo từ Huyền Băng, khí lạnh tỏa ra áp người. Hai mắt của Mộ Hành Tắc sáng rực lên, chàng ta không kìm được mà khen ngợi: "Dao tốt!"

Nói xong, chàng ta liền không nhịn được mà lấy nó ra. Ánh nắng xuyên qua bậu cửa sổ của gian phòng sang trọng chiếu lên con dao găm, phản chiếu một vầng hào quang. Ngón cái của chàng khẽ chạm vào, liền xuất hiện một vết máu.

"Con dao găm này là do cha ta ngẫu nhiên có được khi còn trẻ, mấy năm nay vẫn luôn được đặt ở nhà. Mộ công tử có võ nghệ phi phàm, chắc chắn sẽ thích con dao găm này." Cố Nguyên Triều nói.

"Đương nhiên rồi, ta rất thích!" Mộ Hành Tắc nở một nụ cười rạng rỡ.

Tạ Vân Đình rũ mắt cũng mở hộp gỗ ra, bên trong đặt một cuộn tranh. Chàng ấy chậm rãi mở cuộn tranh ra, ngay sau đó đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, đó lại là tác phẩm gốc của Nguyên Thu Đại Sư. Tuy rằng cảm xúc của chàng ấy xưa nay luôn kín đáo không bộc lộ ra ngoài, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên vẫn cho thấy tâm trạng của chàng ấy cực kỳ tốt.

Cố Nguyên Triều nhìn thấy thần sắc của Tạ Vân Đình, liền biết đối phương rất hài lòng với món quà này.

Lúc này, vài người tiểu nhị mặc đồng phục thống nhất liên tục dọn các món ăn lên bàn.

Trên bàn bày đủ món ngon khiến người hoa cả mắt, có món: chim khách đậu cành mai, tôm cuốn cánh bướm, cá phi lê sốt gừng, chim bồ câu ngũ vị, ngó sen chua ngọt, súp lơ xanh ngâm, yến sào thượng hạng, gân nai hầm nồi đất, nấm tuyết xé sợi trộn gà, cá chiên hoa quế cùng với các loại trái cây thanh ngọt.

Sau khi dọn thức ăn lên bàn, tiểu nhị lại bày biện xong xuôi bộ đồ ăn, rồi quy củ lui về bên ngoài gian phòng sang trọng, sẵn sàng chờ khách gọi.

"Tạ đại nhân, đại nhân chắc chắn đã từng thưởng thức ở đây rồi, ta sẽ không giới thiệu nhiều nữa. Mộ công tử, đây đều là những món đặc trưng của Gia Bảo Lâu, đặc biệt là món cá phi lê sốt gừng, tươi mềm thơm ngon lại không có xương. Tuế Tuế lần nào đến đây cũng phải gọi món này, muội ấy thèm ăn lắm. Công tử có thể nếm thử xem sao."

Cố Tuế An: "…" Đại ca, huynh cũng không cần thiết phải nói ra hết như vậy chứ, mặc dù nàng thật sự rất thèm ăn món này.

Khuôn mặt của Cố Tuế An đầy vẻ uất ức.

Mộ Hành Tắc chú ý đến biểu cảm nhỏ của Cố Tuế An, liền nhướng mày cười nói: "Được, ta nhất định sẽ thưởng thức thật kỹ."

Hôm nay Cố Tuế An ra ngoài còn mang theo hai bình rượu nho đã ủ lâu năm. Loại rượu nho này đã được một thời gian rồi, là mẻ rượu đầu tiên nàng ủ sau khi đến cổ đại, hiện tại cũng chỉ còn lại hai bình này mà thôi.

Hai bình rượu nho được đựng trong bình lưu ly, trông giống như hồng ngọc, với màu sắc vô cùng hấp dẫn.

Cố Tuế An lấy rượu ra. Tạ Vân Đình chú ý đến hành động của Cố Tuế An, nhìn thấy nàng lấy ra hai bình chất lỏng màu đỏ, trông giống rượu, lại còn được đựng trong bình lưu ly nữa.

Trong đôi mắt trầm tĩnh của chàng ta chợt lóe lên tia sáng, thứ này chàng ta đã từng thấy ở chỗ Thái tử rồi.

Khi đó chàng ta vừa đỗ Trạng nguyên và đầu quân dưới trướng Thái tử. Lúc đó, chàng ta cùng vài vị đại nhân khác đang nghị sự với Thái tử trong thư phòng, trời dần tối nên Thái tử điện hạ đã giữ họ lại dùng bữa.

Bấy giờ chàng ta vừa mới bước vào quan trường, qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với Thái tử, chàng ta chỉ cảm thấy Thái tử điện hạ là người có tính tình lạnh nhạt, khó dò lường, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Hôm đó bọn họ vừa dùng bữa xong, Hồng Quý theo hầu bên cạnh Thái tử điện hạ liền bước vào, trong tay cầm hai bình rượu màu đỏ đựng trong chai lưu ly.

"Điện hạ, đây là rượu do Cố phủ vừa sai người đưa tới." Hồng Quý cung kính nói, sau đó dâng hai bình rượu lên.

Lý Trọng Yến liếc nhìn một cách hờ hững: "Đây là vật gì?"

"Bẩm Điện hạ, nghe quản gia của Cố phủ nói đây là rượu nho. Điện hạ, nô tài nghe quản gia Cố phủ nói loại rượu này do đích thân Cố cô nương ủ, sau khi ủ xong liền lập tức đưa đến để dâng Điện hạ nếm thử." Hồng Quý cười tủm tỉm nói.

Lý Trọng Yến nghe vậy liền cầm một bình rượu lên ngắm nghía, trên mặt thoáng hiện một nụ cười như có như không. Đó không phải là nụ cười châm biếm hay giả tạo, mà là nụ cười vui vẻ thật sự.

Đó là lần đầu tiên Tạ Vân Đình thấy Thái tử điện hạ bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Sau này khi theo phò tá Thái tử lâu ngày, chàng ta phát hiện ra, chỉ cần là chuyện liên quan đến Cố Tuế An thì đều có thể khơi dậy sự quan tâm của Điện hạ.

"Tạ đại nhân, Mộ công tử, loại rượu này là do chính tay ta ủ, hôm nay mời hai vị nếm thử một chút, cũng là để bày tỏ lòng cảm ơn của ta đối với hai vị." Cố Tuế An rót rượu vào chén, sau đó đưa chén rượu cho hai người.

"Cố cô nương còn biết ủ rượu sao?" Mộ Hành Tắc ngước mắt nhìn lên, bàn tay thon dài trắng nõn với các đốt xương rõ ràng nâng chén rượu lên.

Cố Tuế An cười cười: "Chỉ là để giết thời gian mà thôi."

Mộ Hành Tắc nhấp một ngụm, rượu nho này tỏa ra hương trái cây đậm đà, thơm dịu thuần khiết, hương vị thấm đượm lòng người, dư vị kéo dài khiến người ta hồi vị vô tận. Chàng ta nheo đôi mắt hoa đào lại để cảm nhận, rồi ngay lập tức mở to ra: "Mùi vị không tệ!"

Nói xong, chàng ta liền uống cạn sạch rượu nho trong chén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!