Hôm nay Mộ Hành Tắc có chút xui xẻo. Cậu ta vừa đến trường đã bị một cô gái kéo lại tỏ tình. Khi cậu ta bực bội hất tay cô ta ra, vừa định bỏ đi thì bị Thầy Chủ nhiệm là lão Chu nhìn thấy.
Thế là cậu ta vui vẻ được mời "ghé thăm" văn phòng giáo viên một chuyến.
Bị cằn nhằn gần nửa tiếng thì lão Chu mới chịu thả cậu ta đi.
Vừa bước đến cửa văn phòng, cậu ta lại nghe thấy giọng nói của thầy Chu truyền đến: "Này, Mộ Hành Tắc đợi đã, về lớp gọi bạn nữ mới đến kia đến văn phòng một chuyến giúp thầy."
Mộ Hành Tắc không quay đầu lại, chỉ khoát tay rồi hờ hững nói: "Em biết rồi."
Lúc này đã là tiết tự học buổi sáng nên trong lớp đều vang lên tiếng đọc sách. Mộ Hành Tắc mặc đồng phục đứng ở cửa lớp, hai cúc áo sơ mi trắng tinh ở trên cùng được tùy ý mở ra, để lộ xương quai xanh. Đôi mắt hoa đào của cậu ta lơ đãng quét qua lớp học, rồi gõ tay vào cánh cửa trước lớp, sau đó lười biếng cất tiếng: "Ai là học sinh mới? Lão Chu tìm."
Trong lớp học bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Mộ Hành Tắc.
Cố Tuế An nhìn thiếu niên đẹp trai ở cửa chớp chớp mắt, học sinh mới, gọi cô ư?
Cố Tuế An không chắc chắn. Lớp chỉ có mình cô là học sinh mới sao? Lão Chu, là thầy Chu sao?
Thiếu niên đeo kính ngồi cùng bàn kéo nhẹ vạt áo của cô, mặt đỏ bừng thì thầm: "Cố… bạn học Cố, thầy Chu tìm cậu đấy."
Cố Tuế An xác nhận được người đó là mình, thì mỉm cười nói nhỏ một tiếng cảm ơn với cậu bạn bên cạnh, rồi đứng dậy đi về phía cửa. Cô không thấy khuôn mặt cậu bạn đeo kính phía sau mình càng đỏ hơn.
Mộ Hành Tắc hoàn thành nhiệm vụ thì định quay về chỗ ngồi của mình, nhưng đôi mắt hoa đào lại bất chợt đối diện với một đôi mắt trong suốt như pha lê đen. Cậu ta bỗng nhiên đứng sững lại tại chỗ.
Trong vài giây, Mộ Hành Tắc không biết mình có còn đang thở hay không.
Cô gái trước mắt có làn da trắng như tuyết, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần jeans màu xanh nhạt. Mái tóc đen được tùy ý buộc thấp kiểu đuôi ngựa, dù không trang điểm nhưng đã đẹp đến kinh ngạc.
Lúc này, cô ấy đang nhìn cậu và mỉm cười: "Cảm ơn bạn đã chuyển lời nhắn nhé."
Mộ Hành Tắc hoàn hồn lại, phải dùng đến sự tự chủ cực lớn mới khiến mình trông có vẻ bình tĩnh tự nhiên. Đôi mắt hoa đào của cậu nhìn cô không chớp, giọng thiếu niên hơi khàn đặc: "Không có gì."
Cố Tuế An chỉ cảm thấy càng nhìn gần thì thiếu niên trước mắt càng đẹp trai hơn. Cô gật đầu với cậu ta, rồi bước ra khỏi lớp đi về phía văn phòng.
Lúc này, mọi người trong lớp chỉ cảm thấy mình đã được mãn nhãn. Vừa nãy, nhìn hai người đứng ở đó cứ ngỡ như đang quay phim thần tượng vậy, có vài nữ sinh suýt chút nữa đã hét lên. Nhan sắc này quả thật quá xứng đôi!
Không ít người còn lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.
Đợi đến khi Cố Tuế An đi văn phòng xong quay về thì đã đến giờ giải lao của tiết tự học buổi sáng. Lớp học vô cùng náo nhiệt, cô trở về chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xuống, cậu bạn cùng bàn liền đưa một quyển vở qua: "Cố… bạn học, lúc tự học buổi sáng thấy cậu cứ giải bài toán này mà không ra, tớ… tớ đã viết các bước giải ra rồi, cậu… cậu xem thử đi."
Cố Tuế An nhìn vào quyển vở, đó chính là bài toán mà sáng nay cô mãi không giải được. Cô nhận lấy quyển vở xem qua, quá trình giải rõ ràng vô cùng. Cô lập tức hiểu ra rằng sáng nay mình đã suy nghĩ quá phức tạp rồi. Cô ngẩng đầu nhìn cậu bạn cùng bàn, đôi mắt tràn đầy vui vẻ chân thành khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy, cảm ơn cậu nhé."
Ánh mắt dưới cặp kính của cậu bạn cùng bàn lảng tránh, cậu ta đỏ mặt nói: "Không… không có gì."
Mặc dù bản thân Cố Tuế An học rất giỏi, nhưng ở trường trung học Đế Đô quy tụ toàn thiên tài này thì cô cũng không được tính là gì. Cô trò chuyện thêm với cậu bạn cùng bàn mới phát hiện ra cậu ta hóa ra là một cao thủ Toán học đã đạt giải thưởng Olympic.
Vốn dĩ cậu ấy đã được đặc cách vào đại học nhờ cuộc thi, nhưng vì không hài lòng với chuyên ngành đó nên quyết định từ bỏ và tự mình tham gia kỳ thi đại học.
Cố Tuế An tò mò hỏi: "Cậu muốn học chuyên ngành gì vậy?"
Bạn cùng bàn tên là Từ Tử Chính, cậu ta gãi gãi sau gáy rồi cười nói: "Tôi muốn học chuyên nghành Nông nghiệp, kỳ lạ lắm đúng không?"
Cố Tuế An mở to mắt: "Tôi cũng định học chuyên ngành Nông nghiệp!"
Cố Tuế An chỉ cảm thấy như đã tìm được tri kỷ, trò chuyện với Từ Tử Chính càng lúc càng thấy hợp ý hơn.
Chỉ là trong lúc hai người đang trò chuyện say sưa, họ không để ý thấy phía sau không xa có một thiếu niên đang nghiến chặt răng hàm, tưởng chừng như sắp vỡ vụn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!