Ngày hôm sau, Khương Ôn Nhu cứ nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi suốt cả buổi sáng. Đến bữa trưa, cô ấy cuối cùng cũng hỏi: "Cô Cố, cô thích kiểu đàn ông như thế nào vậy?" Vừa hỏi xong, cô ấy còn liếc nhìn chiếc điện thoại đang trong cuộc gọi trên tay mình.
Cố Tuế An nhìn dáng vẻ của Khương Ôn Nhu, trong lòng liền hiểu rõ. Chắc chắn là cái tên Lý Trọng Yến xui xẻo kia đã bảo Ôn Nhu hỏi cô. Cô thầm ghét bỏ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn một mực tỏ ra ngây thơ rồi nói nhỏ: "Ôn Nhu, tôi nói cho cô biết, cô đừng nói với ai nhé."
Khương Ôn Nhu lại cụp mắt nhìn điện thoại, trong lòng cảm thấy áy náy rồi nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
Cố Tuế An dừng lại một chút, rồi khẽ cười nói: "Tôi à, tôi thích… đàn ông mặc quần tất đen và nhảy múa."
Khương Ôn Nhu xoẹt một cái ngẩng đầu nhìn Cố Tuế An, người trông hệt như tiên nữ với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Cố Tuế An bình thản bưng đĩa thức ăn lên: "Ôn Nhu, tôi ăn xong rồi, đi nghỉ trước đây. Cô ăn từ từ nhé."
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô Cố, Khương Ôn Nhu cứng đờ người, vô cảm đưa chiếc điện thoại trên tay lên tai: "Anh họ, anh nghe thấy không?"
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc lâu sau thì cuộc điện thoại bị ngắt.
Cố Tuế An vốn nghĩ rằng Lý Trọng Yến nghe những lời đó thì sẽ biết khó mà lui, ngờ đâu sau một tháng yên ắng thì anh lại xuất hiện.
Hôm đó là thứ Sáu, sau khi tan ca làm thêm thì cô nhìn thấy một chiếc Maybach xa hoa đỗ cách cổng lớn không xa. Lúc này, ở cổng đã không còn mấy người, còn Lý Trọng Yến thì lười biếng và cao quý ngồi ở ghế lái, đôi đen láy nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Tuế An muốn giả vờ như không nhìn thấy, định đi sang một hướng khác.
"Tuế Tuế."
Giọng nói của người đàn ông vang lên ở phía sau.
Không nghe thấy, không nghe thấy.
Cho đến khi cổ tay cô bị nắm lấy, nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần tây đen đang chặn đường mình, Cố Tuế An hất tay ra: "Anh làm gì vậy?"
Ánh mắt của Lý Trọng Yến hơi ánh lên ý cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nguy hiểm: "Tuế Tuế, em rất ghét tôi sao?"
Cố Tuế An nhìn biểu cảm sắp hoá điên của anh, theo bản năng nhận thua: "Làm gì có chuyện đó."
Lý Trọng Yến: "Vậy tại sao em lại giả vờ không nhìn thấy tôi?"
Cố Tuế An chớp chớp mắt: "Tôi có quen anh đâu, anh tên gì ấy nhỉ?"
Chẳng lẽ anh thật sự quá đại trà ư? Lý Trọng Yến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi tên là Lý Trọng Yến, là anh họ của Khương Ôn Nhu. Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi."
"Ồ, vậy anh có chuyện gì không?"
Lý Trọng Yến nhìn cô: "Tôi muốn mời em đi ăn cơm."
Cố Tuế An theo bản năng muốn từ chối, nhưng Lý Trọng Yến đã nhanh hơn một bước, anh hờ hững mở lời: "Tuế Tuế, có lẽ em vẫn chưa hiểu rõ tính cách của tôi. Những gì tôi muốn làm thì nhất định phải làm được, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn. Tuế Tuế, tôi không muốn dùng những thủ đoạn đó với em, em hiểu ý tôi chứ?"
Cố Tuế An cứng đờ người: "Anh đang đe dọa tôi."
Lý Trọng Yến thản nhiên thừa nhận: "Ừm, vậy em có đồng ý hay không?"
Cố Tuế An nhắm mắt lại. Tên đàn ông chó má này vẫn giữ cái bộ dáng đáng ghét đó.
"Chỉ là đi ăn cơm thôi sao?"
Lý Trọng Yến cười cười, anh kéo tay Cố Tuế An lên xe: "Yên tâm, chỉ là đi ăn cơm thôi."
Chiếc Maybach từ từ khởi động rồi đi tốc độ không nhanh không chậm, cuối cùng đi vào một khu chung cư cao cấp.
Vẻ mặt của Cố Tuế An tràn đầy kinh hãi: "Anh không phải nói chỉ đi ăn cơm thôi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!