Chương 13: Rực rỡ như ánh trăng

"Tuế Tuế, Tuế Tuế muội sao rồi, có sao không."

Đột nhiên một giọng nam sốt ruột truyền đến.

Cố Nguyên Triều đến muộn, huynh ấy không có võ công, xung quanh cũng không có ngựa, nên đành phải chạy bộ đuổi theo suốt cả quãng đường.

Cố Tuế An quay đầu nhìn về phía đại ca của mình, thấy đối phương đang hấp tấp chạy về phía mình, tóc tai quần áo xộc xệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi mỏng.

Hoàn toàn không còn vẻ phong độ ngời ngời như lúc rời nhà vào sáng sớm nữa.

"Đại ca, huynh đừng lo lắng, huynh xem muội không bị thương gì nghiêm trọng cả." Cố Tuế An nói lời trấn an, còn xoay xoay một vòng.

Cố Nguyên Triều chạy đến trước mặt Cố Tuế An, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lúc, thấy ngoại trừ búi tóc và xiêm y có hơi xộc xệch ra thì không thấy có gì nghiêm trọng. Huynh ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tuế Tuế, muội làm đại ca sợ chết khiếp rồi, sao ngựa lại đột nhiên phát điên vậy, còn phu xe và Tứ Hỷ đâu rồi."

"Muội cũng không biết tại con ngựa lại đột nhiên hoảng sợ như vậy, lúc đó phu xe đi giải quyết việc riêng rồi, còn Tứ Hỷ thì đi mua kẹo hồ lô cho muội."

Nàng cũng rất khó hiểu, hiện tại vẫn còn đang ngơ ngác đây này.

Nhưng chuyện này cứ để lát nữa rồi điều tra.

"Đại ca, là hai vị công tử này đã cứu muội."

Nói rồi nàng đưa mắt nhìn sang hai người nam tử ở bên cạnh, ra hiệu cho Cố Nguyên Triều. Sau đó nàng khụy gối hành lễ và nói với hai người bọn họ: "Hai vị công tử, thật sự cảm ơn hai vị, ơn cứu mạng này ta sẽ không bao giờ quên, ta nhất định sẽ báo đáp hai người." Cố Tuế An nói với ánh mắt đầy chân thành.

Cố Nguyên Triều nghe vậy cũng nhìn hai người nam tử với vẻ biết ơn, nhưng lại phát hiện ra một trong hai người chính là Tạ Vân Đình – đại công tử dòng chính của Tạ gia.

Tạ gia hiện là gia tộc đứng đầu trong tứ đại thế gia của Đại Ung, gia chủ của Tạ gia hiện đang giữ chức Thái úy Chính nhất phẩm, nắm giữ các cơ mật của quân sự.

Mà vị Tạ lang quân này cũng là một nhân vật tài hoa tuyệt thế, từ nhỏ đã thông minh hơn người, mười sáu tuổi đã đỗ Tam nguyên và trở thành Trạng nguyên, rất được đương kim Thánh Thượng yêu quý.

Hiện giờ, dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng đã là Đại lý tự Thiếu khanh Chính tứ phẩm, tiền đồ vô cùng xán lạn.

"Tạ đại nhân, thật không ngờ lại là ngài đã cứu muội muội ta, còn vị công tử bên cạnh đây là…"

"Ta họ Mộ, cứ gọi ta là Hành Tắc là được rồi." Không đợi người khác giới thiệu, Mộ Hành Tắc liền cười tủm tỉm báo tên mình, nói xong chàng ta hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn Cố Tuế An một cái không để lại dấu vết.

Tạ Vận Đình ở bên cạnh chú ý đến hành động nhỏ này của đối phương, giữa hàng lông mày chợt lạnh đi vài phần.

"… Tại hạ họ Cố, tên Nguyên Triều, muội muội ta tên Tuế An. Hôm nay đa tạ Mộ công tử và Tạ đại nhân đã cứu muội muội của ta. Ngày khác Cố phủ nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật lớn để bày tỏ lòng cảm tạ." Cố Nguyên Triều đầu tiên là cười bày tỏ sự cảm kích, sau đó ôn tồn nhã nhặn cúi đầu hành lễ cảm ơn.

Cố Tuế An không ngờ rằng người cứu nàng hôm nay lại chính là Đại công tử Tạ gia, Tạ Vân Đình.

Trước đây từng nghe Nhị công chúa Triều Dương nhắc đến chàng ấy.

Rực rỡ như ánh trăng, nhưng lại lạnh lùng khiến người ta khó lòng tiếp cận.

Trong cuốn sách này cũng nhắc đến chàng ấy, nói rằng chàng ấy tài trí hơn người, mưu lược vô song, sau này là cánh tay đắc lực của nam chính Lý Trọng Yến, cũng là trụ cột của triều đình.

Trước đây nàng còn từng nhìn thấy chàng ấy vài lần từ đằng xa.

Mỗi lần chàng ấy đều đứng không xa Thái tử Lý Trọng Yến, nhưng còn chưa kịp để nàng nhìn rõ thì đã bị Lý Trọng Yến gọi đi mất.

Vì vậy cho đến tận hôm nay, thì ấn tượng của nàng về Tạ Vân Đình vẫn mơ hồ và không rõ ràng.

Chỉ nhớ đối phương lúc nào cũng khoác trên người bộ cẩm y màu nguyệt sắc, khí chất lạnh lùng như sương thu.

Nam chính đang ở ngay trước mặt, nàng đương nhiên phải toàn tâm toàn ý đối phó với nam chính, nên cũng chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến người khác nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!