"Đại ca, Đại ca, huynh đứng đầu bảng kìa, là Trạng Nguyên rồi!"
Cố Nguyên Triều cách đám đông đã nghe thấy tiếng kêu phấn khích của Cố Nguyên An. Mặc dù tính cách của huynh ấy khá điềm đạm, nhưng lúc này nghe thấy mình là Trạng Nguyên, huynh ấy vẫn khó che giấu được sự phấn khích và xúc động.
Những người bạn học xung quanh liên tục chúc mừng.
Huynh ấy hơi gật đầu cảm ơn từng người một.
"A!"
Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến.
Một chiếc xe ngựa mất kiểm soát lao loạng choạng khắp phố, nghiêng ngả chạy loạn.
"Chiếc xe ngựa kia bị mất kiểm soát rồi, mọi người mau mau tránh ra!"
Đám đông trước cổng Cống Viện vội vàng né tránh và tản ra khắp nơi.
Cố Nguyên Triều quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa mất kiểm soát đó, sắc mặt trong chốc lát trở nên trắng bệch.
"Đại ca! Là xe ngựa của chúng ta, tỷ tỷ vẫn còn ở trên đó!" Cố Nguyên An hét lên kinh hoàng, nước mắt không kìm được lập tức chảy ra vì lo lắng.
Sau đó, cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc không hề suy nghĩ liền muốn chạy về phía chiếc xe ngựa mất kiểm soát, nhưng bị Cố Nguyên Triều chặn lại ngay lập tức.
"Đệ đứng đây, để ta qua đó." Cố Nguyên Triều cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, sau khi chặn Cố Nguyên An thì chạy về phía chiếc xe ngựa mất kiểm soát đó.
Chỉ là lúc này chiếc xe ngựa đã đâm bên Đông húc bên Tây và chạy về phía phó Đông, đã chạy đi khá xa rồi.
Cố Tuế An sau khi Cố Nguyên Triều và Cố Nguyên An xuống xe ngựa thì ở lại trong xe ăn bánh ngọt và đợi tin tức.
Nàng nghe thấy bên ngoài có người rao bán kẹo hồ lô, thấy hơi thèm liền bảo Tứ Hỷ đi mua cho nàng hai xâu.
Chưa kịp đợi Tứ Hỷ quay về, nàng đã nghe thấy tiếng báo tin vui với âm lượng lớn của Cố Nguyên An.
Nàng đang định hưng phấn vén rèm xe lên thì xe ngựa đột nhiên bị xóc nảy, làm nàng suýt nôn ra hết những gì đã ăn vào buổi sáng.
"Chết tiệt!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!?"
Cố Tuế An níu chặt vào vách xe, cố gắng kiểm soát cơ thể mình, không để bản thân bị văng ra khỏi xe.
Sau đó nàng cắn chặt răng, khó khăn từng chút một di chuyển về phía cửa xe ngựa.
Trong lúc đó sự xóc nảy tăng thêm, suýt chút nữa khiến nàng bị văng thẳng ra ngoài.
May mắn thay, vào khoảnh khắc cuối cùng, các ngón tay của nàng đã níu chặt lấy mép cửa xe ngựa.
Cố Tuế An th* d*c nhìn con ngựa mất kiểm soát.
Nàng muốn làm con ngựa dừng lại, nhưng bây giờ ngựa đang bị hoảng sợ, nếu nàng không thể ra đòn chí mạng thì chỉ càng khiến nó nổi điên hơn.
Đúng lúc này, nàng thấy một chiếc xe bò đang đậu ở phía trước.
Trên xe bò có phủ rơm khô.
Mắt Cố Tuế An lập tức sáng lên, nàng quyết định lát nữa sẽ nhảy từ xe ngựa sang chiếc xe bò đó.
Lúc này, tại lầu hai của một quán trà ở phố Đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!