Chương 11: Nàng ta tuyệt đối không cho phép Cố Tuế An gả cho Thái tử

Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt đã hết hạ sang thu, gió lạnh dần nổi lên, những chiếc lá cây dần chuyển sang màu vàng úa treo trên cành, lung lay sắp rụng.

Hồi tháng Tám, Cố Nguyên Triều đã tham gia kỳ thi mùa thu. Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi mùa thu của Cố Nguyên Triều.

Cố Tuế An thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị, định cùng với Cố Nguyên Triều đi xem và hóng hớt kết quả.

Nàng cũng không biết Cố Nguyên Triều có đỗ Cử nhân hay không, trong lòng còn có chút hồi hộp.

Trong cuốn sách này chỉ đề cập đến việc nam phụ Tống Vọng Sinh là Trạng nguyên khoa cử đỗ Tam Nguyên vào kỳ thi mùa xuân năm sau, điều đó cho thấy Tống Vọng Sinh lần này trong kỳ thi mùa thu ở Ký Châu cũng đã đỗ Cử nhân, lại còn là thủ khoa nữa.

Còn kỳ thi mùa thu ở Kinh đô bên này thì sách lại không hề nhắc đến.

Ngay cả Bảng nhãn và Thám hoa của năm sau là ai cũng không nói.

Vì thế nàng cũng không biết Cố Nguyên Triều thi cử thế nào.

Thời tiết dần trở lạnh, Xuân Lan hôm qua đã bị cảm lạnh rồi.

Vì vậy hôm nay nàng chỉ dẫn Tứ Hỷ ra ngoài. Tứ Hỷ cũng là một người có tính cách thích náo nhiệt, từ sáng sớm đã líu lo không ngừng.

Đến cổng lớn của Cố phủ, có một chiếc xe ngựa cao ráo và giản dị đang dừng ở đó.

Cố Nguyên Triều đã đợi sẵn bên cạnh xe ngựa.

Hôm nay Cố Nguyên Triều khoác lên mình một bộ cẩm y bằng gấm vân đoạn màu trắng ánh trăng, khóe miệng mỉm cười, ngũ quan tuấn tú, khiến cả người huynh ấy càng nhiều thêm khí chất nho nhã và phong độ ngời ngời.

Cố Tuế An âm thầm cảm thán, đại ca nhà bọn họ đẹp trai quá, tẩu tử tương lai thật có phúc.

Đột nhiên một giọng nói phấn khích vọng đến:

"A Tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra rồi, mau lên xe ngựa đi, sắp có kết quả rồi!" Cố Nguyên An không biết chui ra từ đâu, vẫy tay với Cố Tuế An, sau đó như một con khỉ con nhảy tót lên xe ngựa.

Cố Tuế An cảm thấy cạn lời với nhóc con này.

Tính cách của Cố Nguyên An cũng không biết là giống ai, cả ngày ồn ào náo huyên náo đến mức gà bay chó chạy vậy.

Cố Nguyên Triều ở bên cạnh cười bất lực.

Ba huynh muội ngồi lên xe ngựa, người đánh xe của Cố phủ điều khiến xe ngựa thành thạo đi về phía Cống Viện. Bụi đất phía sau xe ngựa bay lên, để lại một vệt khói dài.

Kỳ thi mùa thu qua các đời đều công bố kết quả trên bức tường bên ngoài cổng chính của Cống Viện.

Khi huynh muội nhà họ Cố đến nơi thì trước cổng Cống Viện đã đứng rất nhiều người rồi, bên cạnh còn đậu rất nhiều xe ngựa.

Xe ngựa của nhà họ Cố không hề nổi bật trong số đó.

Cố Nguyên An nhảy xuống ngay khi xe ngựa dừng lại. Tiểu tử thoáng cái đã chen đến hàng người đông đúc ở phía trước.

"Tuế Tuế, chi bằng muội đợi ở trên xe ngựa có được không, bên ngoài này quá đông người." Cố Nguyên Triều nhíu mày nhìn đám đông bên ngoài, sau đó quay sang nói nhẹ nhàng với Cố Tuế An.

Cố Tuế An vén rèm xe quan sát bên ngoài một chút, thấy hầu hết đều là nam tử, e rằng các nữ quyến cũng đều đang ở trên xe ngựa chờ đợi.

Nàng liền ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng, Đại ca, muội sẽ đợi tin tốt của huynh ở trên xe ngựa."

Cố Nguyên Triều xoa đầu tiểu muội một cái, sau đó bước xuống xe ngựa.

Cách xe ngựa nhà họ Cố không xa, có một chiếc xe ngựa sang trọng khác đang đậu.

Đích nữ của nhà họ Lư – Lư Thanh Uyển mặc một chiếc váy gấm màu xanh biếc, dung mạo rạng rỡ kiều diễm, lúc này đang ngồi trong xe ngựa thưởng thức trà và chờ đợi ca ca của mình là Lư Cảnh Niên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!