Chương 10: (Vô Đề)

Ta đã đi trên con đường này suốt ba năm trời.

Phía sau ta là vô số hài cốt và máu tươi.

Mà thường thì những người phải trải qua nhiều đau khổ nhất lại chính là những người thân thiết nhất của ta.

Mẹ ta ôm vai ta, nhẹ nhàng nói:

"Một vị tướng thành công thì vạn người phải chết, A Chiêu à, những người sẵn sàng hy sinh vì con, vì trăm họ, đều đang mong đợi một ngày mai tươi sáng. Họ hy vọng con cháu của mình có thể được ăn no mặc ấm. Họ tin rằng con có thể dẫn dắt mọi người đến với ánh sáng."

"Mẹ, con chưa từng dao động về chí hướng của mình." Ta nhìn về phía kinh thành, kiên định nói:

"Chính vì đã đổ quá nhiều máu, đã mất quá nhiều người. Con càng phải mạnh mẽ tiến về phía trước. Chỉ được thành công, không được thất bại! Con nhất định có thể làm được, thiên hạ đại đồng, quốc thái dân an! Con không chỉ muốn bốn biển yên bình, con còn muốn hoàn toàn chinh phạt Lưu Cầu, loại bỏ hậu họa cho đời sau!"

Muốn thay đổi, sẽ có hy sinh, sẽ có đổ máu.

Nhưng, dù nghìn vạn người cản trở, ta vẫn tiến bước!

Nếu ý trời đã đưa ta đến đây, đưa mẹ ta đến đây. , chúng ta có trách nhiệm đem những gì đã học được để phục vụ nhân dân, như vậy mới không phụ chí hướng của người đi trước.

Vứt bỏ bỏ ảo tưởng về triều đại phong kiến.

Luôn cảnh giác, không ngừng đấu tranh.

Ta khắc ghi những lời này thật sâu, vĩnh viễn không thay đổi.

11

Vào mùa thu năm thứ ba kể từ khi Ngụy Mặc và Thôi Như Ý ra biển, thiên hạ đại hạn, dân tình khốn khổ.

Ngày càng nhiều người nổi dậy khởi nghĩa, ngày càng nhiều người tìm đến nương tựa ta.

Triều đình không rảnh lo những chuyện này, bọn họ đang bận tính toán, bận mưu lợi.

Mỗi ngày ta bận đến mức đầu tóc rối bời, chỉ ngủ được hai ba canh giờ.

Trong thư phòng của ta, ngọn nến luôn sáng, quan viên ra vào tấp nập, công việc lớn nhỏ chất chồng không xử lý hết.

Chuyện tốt xấu, chung quy lại chỉ có hai việc.

Một là tiền, hai là lương thực.

Vì sao bách tính một lòng đi theo ta, tại sao binh sĩ sẵn sàng bỏ mình?

Nguyên do là vì ta đã thực thi cải cách tiền lương.

Nông dân có ruộng, hào môn quyền quý tan thành mây khói.

Thương nhân không còn bị coi là hạ tiện, được tự do buôn bán.

Đánh đổ một tên quan tham, có thể nuôi sống dân chúng cả một huyện.

Diệt tham nhũng, đả kích hào môn quyền quý.

Những việc này, không phải một sớm một chiều mà làm được.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, cũng phải bước một bước đầu tiên.

Mẹ ta là tiến sĩ nông nghiệp, trong ba năm ngưng chiến này, bà ấy chiêu mộ nông dân khắp thiên hạ, xây dựng bộ nông nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!