Chương 8: Em là người của ta!

Ảnh Cửu tỉnh lại, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, không biết đêm đã tàn tự bao giờ. Chỉ có cơn đau âm ỉ phía sau nhắc nhở y về sự cuồng nhiệt của đêm qua, khiến gương mặt y lập tức ửng đỏ.

Dù đây không phải lần đầu tiên y cùng chủ nhân làm chuyện đó, nhưng lần trước hoàn toàn là sự giải tỏa đơn phương của Nam Cung Nhận, chẳng hề có chút thoải mái nào đáng nói. Đêm qua, chủ nhân đã vô cùng dịu dàng, nâng niu y, lần đầu tiên khiến y cảm nhận được niềm vui sướng tột cùng.

Tiếng mở cửa vang lên, Nam Cung Nhận bước vào phòng.

"Đã tỉnh rồi sao." Giọng hắn trầm ấm, mang theo chút dịu dàng.

Nam Cung Nhận đi đến mép giường: "Còn có thể rời giường không? Đã đến giờ cơm trưa rồi."

Y vậy mà ngủ muộn đến thế sao?

Mặt Ảnh Cửu nóng ran, vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ lập tức rời giường, a—"

Dù Nam Cung Nhận đêm qua đã rất mực ôn nhu, nhưng nơi vốn không thích hợp để h**n **, trải qua một đêm giày vò rốt cuộc vẫn bị tổn thương. Ảnh Cửu vừa động mạnh một chút đã vô tình chạm vào nơi đang sưng lên, tức khắc đau đến hít sâu một hơi.

Nam Cung Nhận lập tức đè nhẹ thân thể Ảnh Cửu xuống: "Em đừng nhúc nhích, ta giúp em mặc quần áo."

Chủ nhân giúp y mặc quần áo không phải một hai lần, từ lúc ban đầu sợ hãi, đến bây giờ đã thản nhiên chấp nhận. Ảnh Cửu không từ chối, ngoan ngoãn phối hợp để chủ nhân mặc xong xiêm y.

Chỉ là mang giày và vớ vẫn luôn là điểm mấu chốt của y, dù chủ nhân nói thế nào y cũng không chịu để chủ nhân giúp mình đeo. Trong mắt y, việc để người khác xách giày là điều mà chỉ những kẻ thấp hèn nhất mới làm, nếu việc chủ nhân giúp y mặc quần áo xem như thú vui chốn khuê phòng, thì việc đeo giày đeo vớ là tuyệt đối không thể.

Đợi Ảnh Cửu tự xỏ xong giày, Nam Cung Nhận lấy ra một dải lụa đen rộng ba ngón tay, nhẹ nhàng che lên đôi mắt y, hai đầu buộc hờ sau gáy.

Ảnh Cửu không hiểu nguyên do, ngón tay khẽ chạm vào dải lụa mềm mại trên mắt: "Chủ nhân, đây là..."

"Tả Hạc nói mắt em không thích hợp tiếp xúc với ánh sáng mạnh, cố ý dùng dược vật ngâm tẩm dải lụa này hơn một tháng, rất tốt cho mắt em." Nam Cung Nhận giải thích.

Ảnh Cửu khẽ hít vào, cảm nhận được mùi hương dược thảo nhàn nhạt, có lẽ chính là từ dải lụa này tỏa ra.

"Sau này trừ lúc nghỉ ngơi buổi tối, không cần tùy tiện tháo nó ra." Nam Cung Nhận dặn dò.

"Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ." Ảnh Cửu ngoan ngoãn đáp.

Sau khi rửa mặt qua loa, hạ nhân đã bày xong bữa trưa. Đa phần là những món thanh đạm nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng. Nam Cung Nhận còn sai người chuẩn bị hai chiếc đệm mềm lót dưới thân Ảnh Cửu, vừa chạm vào sự mềm mại, Ảnh Cửu không khỏi lại ngượng ngùng.

Bữa trưa mới ăn được hơn một nửa, Thiên Ảnh đã đến bẩm báo.

Nam Cung Nhận miễn lễ cho Thiên Ảnh, Ảnh Cửu cũng lập tức đặt chén đũa xuống, hai tay đặt trên đầu gối, căng thẳng không biết làm sao. Thiên Ảnh là thống lĩnh của y, ở Tử Môn là một sự tồn tại nghiêm khắc, rất nhiều ảnh vệ đều sợ hãi môn chủ, bao gồm cả Ảnh Cửu cũng không ngoại lệ. Dù hiện tại y đã không còn là ảnh vệ, nhưng sự sợ hãi và kính trọng đối với Thiên Ảnh vẫn không hề suy giảm.

Ảnh Cửu thậm chí còn sợ hãi môn chủ sẽ ngay lập tức mắng y sau đó bắt y đến hình đường chịu phạt!

Thực tế, Thiên Ảnh chỉ là vô tình liếc nhìn về phía Ảnh Cửu một cái, rồi không có thêm bất kỳ hành động nào khác. Rốt cuộc, chủ nhân muốn sủng hạnh ai cũng không liên quan đến y, cho dù người đó từng là người dưới trướng mình.

"Mọi việc đều đã làm tốt theo lệnh điện chủ. Võ Ninh đã bị giam vào địa lao, chờ điện chủ xử lý." Thiên Ảnh bẩm báo ngắn gọn.

Nam Cung Nhận một tay đặt dưới bàn lặng lẽ xoa xoa bàn tay đang nắm chặt của Ảnh Cửu, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay y ra rồi nhét tay mình vào lòng bàn tay Ảnh Cửu.

Ảnh Cửu khẽ giật mình, ngay sau đó hiểu ra ý tứ của chủ nhân. Chủ nhân nhận ra sự căng thẳng của y và đang an ủi y. Trong lòng Ảnh Cửu ngọt ngào như vừa ngậm một viên đường, nỗi bất an và lo lắng tan biến, y khẽ nắm lại tay chủ nhân.

"Lão già đó nói gì?" Nam Cung Nhận khẽ hỏi, giọng điệu vẫn còn vương chút lười biếng sau giấc ngủ dài.

"Thuộc hạ dẫn người đi bắt Võ Ninh, hắn ta kêu oan thấu trời, nhất quyết đòi gặp điện chủ một mặt, muốn đối chất với ngài." Thiên Ảnh bẩm báo, giọng điệu vẫn lạnh lùng và dứt khoát như thường lệ.

Nam Cung Nhận khinh miệt cười nhạo một tiếng: "Bổn tọa không rảnh hơi đâu mà phí thời gian với hắn. Chuyện của Võ Ninh cứ giao cho ngươi xử lý, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi. Đúng rồi, Võ Lâm thế nào?"

Kẻ đóng thế cho Nam Cung Nhận đêm qua chỉ là một ảnh vệ Tử Môn, trong bóng tối mờ mịt chẳng thấy rõ mặt mũi. Sáng hôm sau, không đợi Võ Lâm tỉnh giấc, ảnh vệ kia đã rời đi. Võ Lâm tự nhiên cho rằng đêm qua cùng hắn điên loan đảo phượng chính là Nam Cung Nhận, nhưng Thiên Ảnh đã sớm sai người giam hắn vào địa lao.

Vẻ mặt Nam Cung Nhận nhàn nhạt như làn khói: "Dù sao ảnh vệ của ngươi cũng đã cùng người ta ân ái một đêm, cứ xem như ban thưởng Võ Lâm cho hắn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!