Chương 6: Hứa hẹn

Gần đây, Nam Cung Nhận dường như vô cùng bận rộn, thời gian dành cho Ảnh Cửu ngày càng ít ỏi. Ảnh Cửu chưa từng hỏi han gì, chỉ là không thể ra ngoài cũng không thể luyện công để giết thời gian, y quả thực cảm thấy có chút buồn chán.

Ảnh Cửu chậm rãi thở dài, mò mẫm đến cạnh bàn định rót cho mình chén nước uống. Vừa chạm tay vào ấm trà, một bàn tay khác đã nhanh hơn một bước cầm lấy nó.

"Thấy ngươi sống tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi."

"Ảnh Thất!"

Kể từ khi đến Thanh Phong Viện, Ảnh Cửu chưa từng gặp lại Ảnh Thất. Y vốn đang lo lắng Ảnh Thất sẽ bị liên lụy bởi chuyện của mình, nhưng lại không dám thẳng thắn hỏi chủ nhân. Hiện giờ thấy Ảnh Thất không sao, Ảnh Cửu coi như trút được gánh nặng trong lòng.

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Ảnh Thất thân là ảnh vệ bên cạnh chủ nhân, chẳng phải nên luôn theo sát người sao?

Ảnh Thất rót đầy chén trà rồi đặt vào tay Ảnh Cửu: "Là chủ nhân lệnh ta đến bên cạnh bảo vệ ngươi."

Thực ra, lời Nam Cung Nhận nói là, Ảnh Thất và Ảnh Cửu có mối quan hệ không tệ. Hắn bận rộn với công việc ở Khung Thiên Điện, không rảnh bầu bạn với Ảnh Cửu, sợ y buồn chán nên đã phái Ảnh Thất đến vừa bảo vệ, vừa có thể trò chuyện cùng y. Có mệnh lệnh của chủ nhân, Ảnh Thất lúc này mới dám xuất hiện.

Ảnh Cửu uống xong nước, đặt chén xuống, nghe Ảnh Thất nói xong lại nhíu mày: "Sao có thể như vậy được? Ảnh vệ bên cạnh chủ nhân sao có thể dùng để bảo vệ ta? Vạn nhất chủ nhân xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Chuyện này ngươi cứ nói với chủ nhân, ta chỉ là tuân mệnh làm theo."

Thấy Ảnh Cửu cau mày trầm mặc không nói, Ảnh Thất lại lên tiếng: "Thực ra, võ công của chủ nhân không hề kém chúng ta, lại còn có ba ảnh vệ khác đi theo. Ở Khung Thiên Điện này sẽ không có chuyện ngoài ý muốn đâu. Ngược lại là ngươi, nội lực mất hết, hai mắt không nhìn thấy, càng cần người bảo vệ hơn."

Ảnh Cửu không đồng tình nói: "Ta ở Thanh Phong Viện này thì có thể xảy ra chuyện gì?"

Huống hồ y chỉ là một ảnh vệ vô dụng, ai còn mạo hiểm đến ám sát một kẻ như y làm gì? Cho dù y có xảy ra chuyện gì cũng chẳng đáng bận tâm, nhưng nếu chủ nhân bị thương thì đó lại là sự thất trách của bọn họ.

"Chủ nhân cũng là xuất phát từ sự quan tâm và lo lắng cho ngươi," Ảnh Thất vỗ vai Ảnh Cửu, vô cùng vui mừng nói: "Ngươi cũng coi như là đã đợi được ngày mây tan trăng sáng rồi."

Ảnh Thất vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhận ra tình cảm Ảnh Cửu dành cho chủ nhân, hắn đã thực sự kinh hãi. Hắn từng khuyên Ảnh Cửu từ bỏ, bởi giữa y và chủ nhân là một khoảng cách quá lớn, một vực sâu không thể vượt qua. Hơn nữa, nếu để chủ nhân biết được tình cảm này, dù không chết cũng phải lột da. Nhưng tình cảm đâu phải thứ có thể từ bỏ chỉ bằng một câu nói. Ảnh Thất nhận ra Ảnh Cửu đã toàn tâm toàn ý yêu mến chủ nhân, bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi.

Hắn vừa lo lắng cho Ảnh Cửu, vừa hy vọng một ngày nào đó tình cảm của y sẽ được chủ nhân đáp lại, dù Ảnh Thất cũng biết chuyện này vô cùng mong manh.

Nhưng dù sao hiện tại cũng đã trải qua bao nhiêu trắc trở, Ảnh Cửu cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện, Ảnh Thất từ tận đáy lòng cảm thấy mừng cho y.

Nghe Ảnh Thất nói vậy, trên mặt Ảnh Cửu lại không có nửa phần vui vẻ: "Ảnh Thất đừng nói bậy. Người chủ nhân thích là Cảnh Tiêu công tử."

Vừa dứt lời, chính Ảnh Cửu đã cảm thấy hụt hẫng. Trong lòng y hiểu rõ mọi chuyện, nhưng việc thản nhiên chấp nhận lại là điều Ảnh Cửu không thể làm được. Dù hiện tại khoảng cách giữa y và chủ nhân rất gần, nhưng y vẫn cảm thấy khoảng cách thực tế giữa hai người còn rất xa. Ảnh Cửu cảm thấy mình thật sự quá tham lam.

Biểu cảm của Ảnh Thất trở nên phức tạp, trầm ngâm một lát rồi mới nói: "Ngươi vẫn chưa biết sao?"

"Cái gì?" Ảnh Cửu khó hiểu nhìn về phía Ảnh Thất.

"Cảnh Tiêu là kẻ nằm vùng do Li Sát Môn phái đến. Chủ nhân đã nghiêm hình tra tấn hắn nhưng không hỏi được gì, mấy ngày trước đã sai người phế bỏ tay chân Cảnh Tiêu rồi đưa hắn về Li Sát Môn."

"Cảnh Tiêu là nằm vùng?" Ảnh Cửu kinh ngạc đến sững sờ. Y chợt nhớ lại buổi tối hai năm trước, y đã nhìn thấy một người lén lút tiến vào phòng chủ nhân. Lúc đó trời tối nên y không nhìn rõ là ai, nhưng dáng người lại rất giống Cảnh Tiêu. Y đã theo người đó vào phòng chủ nhân, nhưng không ngờ lại bị chủ nhân đang luyện công tẩu hỏa nhập ma c**ng b*c. Sau đó, y bị chủ nhân trong cơn giận dữ bỏ rơi không thương tiếc. Y từng âm thầm muốn điều tra xem kẻ đó là ai, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Không ngờ kẻ đó thực sự là Cảnh Tiêu, Ảnh Cửu có chút áy náy. Nếu năm đó y dũng cảm nói ra mọi chuyện thì tốt biết bao. Dù chủ nhân có thể không tin ngay lập tức, ít nhất cũng sẽ cảnh giác với Cảnh Tiêu, biết đâu nhờ vậy mà sớm phát hiện ra thân phận thật của hắn.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Ảnh Cửu khẽ hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi thắc mắc. Tại sao chủ nhân chưa từng kể cho y nghe?

"Ngay ngày hôm sau khi ngươi được chủ nhân đưa về Thanh Phong Viện. Môn chủ đã nhận được lệnh của chủ nhân, đưa Cảnh Tiêu vào địa lao." Ảnh Thất giải thích.

Ảnh Cửu bỗng nhiên hiểu ra. Chẳng trách chủ nhân lại đột nhiên đối xử tốt với y như vậy. Có lẽ chủ nhân đã biết được thân phận nằm vùng của Cảnh Tiêu, từ miệng hắn biết được chân tướng năm xưa, vì thế mà cảm thấy áy náy với y, nên mới đối tốt như vậy.

Dù chủ nhân đối tốt với y vì mục đích gì, Ảnh Cửu đều nên cảm kích. Nhưng sâu trong lòng y vẫn có chút hụt hẫng. Chủ nhân không yêu y, sự dịu dàng xây dựng trên nền tảng của sự áy náy liệu có thể kéo dài bao lâu?Sau khi dùng bữa tối thanh đạm, Nam Cung Nhận cẩn thận tắm gội, hương thơm nhè nhẹ của thảo dược lan tỏa khắp gian phòng. Hắn vừa lau khô mái tóc dài, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì ánh mắt vô tình chạm phải Ảnh Cửu. Y ngồi lặng lẽ trên giường, đôi mày khẽ chau lại, vẻ mặt có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng, khiến lòng hắn không khỏi xao động.

Nam Cung Nhận khẽ thở dài, bước đến ngồi xuống bên cạnh Ảnh Cửu. Hắn nâng bàn tay ấm áp của mình, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay gầy của y, rồi từ từ vòng qua ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia. Cái ôm không siết chặt, mà chỉ vừa đủ để Ảnh Cửu cảm nhận được sự hiện diện ấm áp của hắn. Ánh mắt Nam Cung Nhận dịu dàng như ánh trăng non, chăm chú dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt tĩnh lặng của y.

"Có chuyện muốn nói với ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!