Chương 5: Tra tấn

Ảnh Cửu khẽ rũ đầu, trong lòng dâng lên một sự do dự khó tả. Y băn khoăn không biết có nên tiết lộ sự thật này cho chủ nhân hay không.

Nam Cung Nhận nhận ra sự ngập ngừng của y, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng vốn có: "Ngươi có điều gì không thể nói với ta sao?"

Trong sâu thẳm tâm hồn, Nam Cung Nhận vẫn luôn mong mỏi Ảnh Cửu sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì với hắn. Sống lại một kiếp, hắn quyết tâm phải khiến những kẻ đã từng ức h**p Ảnh Cửu phải trả giá đắt.

Nam Cung Nhận buông nhẹ hai bàn tay đang nâng niu gương mặt Ảnh Cửu, ánh mắt kiên định chờ đợi câu trả lời.

Ảnh Cửu im lặng một lát, không gian xung quanh dường như đặc quánh lại. Cuối cùng, y khẽ cất tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo một nỗi chua xót: "Thuộc hạ trúng phải loại độc... là do chủ nhân ban."

"Cái gì!"

"Không thể nào!"

Phản ứng đầu tiên của Nam Cung Nhận là sự phủ nhận tuyệt đối. Dù trí nhớ của hắn không được tốt lắm, nhưng việc ban độc dược cho Ảnh Cửu là một chuyện hắn chắc chắn chưa từng làm. Hắn tin tưởng Ảnh Cửu sẽ không nói dối hắn. Vậy thì, rốt cuộc là ai đã dám mạo danh hắn để ra lệnh? Trong lòng Nam Cung Nhận dâng lên một mối nghi ngờ sâu sắc. Kẻ đó chắc chắn không phải là Thiên Ảnh.

Sự trung thành và tận tâm của Thiên Ảnh đối với hắn là điều không cần bàn cãi, kiếp trước y cũng đã vì hắn mà hy sinh.

"Là ai đã đưa độc dược cho ngươi?" Sắc mặt Nam Cung Nhận tái mét, giọng nói trở nên gấp gáp.

Ảnh Cửu ngập ngừng đáp: "Là... Cảnh Tiêu công tử."

Trong lòng Ảnh Cửu thấp thỏm không yên. Người trong Khung Thiên Điện ai cũng biết chủ nhân sủng ái Cảnh Tiêu công tử, hai người họ mới là một đôi trời sinh. Y chẳng qua chỉ là một kẻ hề bị chủ nhân chợt nhớ đến rồi lại lãng quên, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại bị chủ nhân vứt bỏ không thương tiếc. Việc y dám nói xấu Cảnh Tiêu trước mặt chủ nhân, không biết có khiến chủ nhân nổi giận trách phạt hay không.

"Cảnh Tiêu!" Nam Cung Nhận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận đến thấu xương. Tên tiện nhân này, sao ta lại không nghĩ đến hắn sớm hơn chứ!

"Chủ nhân?" Thấy chủ nhân trầm mặc không nói, Ảnh Cửu lại không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn, y cẩn thận gọi một tiếng, nỗi bất an trong lòng càng thêm lan rộng.

Nam Cung Nhận cố gắng thu hồi cảm xúc đang cuộn trào, trấn an y bằng một cái xoa đầu nhẹ nhàng lên mái tóc mềm mại: "Không có gì đâu. Chuyện này ta đã biết, cứ giao cho ta giải quyết."

Ảnh Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chủ nhân dường như không hề giận y. Về việc Cảnh Tiêu đã đưa độc dược cho y, liệu đó có phải là mệnh lệnh của chủ nhân hay không, thực ra y cũng không mấy để tâm. Chỉ cần chủ nhân vui vẻ, y nguyện ý làm bất cứ điều gì.

(wp: olongcheese)

Trong địa lao âm u ẩm ướt, đủ loại hình cụ rỉ sét bày bừa bãi, mùi ẩm mốc hòa lẫn với mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn đến khó chịu.

Ngay cả Nam Cung Nhận, người đã quen với cảnh máu me, cũng không khỏi nhíu mày. Thiên Ảnh đi theo phía sau hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng, không chút biểu cảm, xa cách đến đáng sợ.

Người canh giữ thấy điện chủ đến, vội vàng cung kính hành lễ rồi mở cánh cửa sắt nặng nề của địa lao.

Trên chiếc giá chữ thập hình chữ đại (), một người bị trói chặt. Nếu kẻ này còn có thể được gọi là người. Mái tóc dài rối bời che khuất hơn nửa khuôn mặt, vài sợi tóc tán loạn dính bết vào mồ hôi và máu khô trên má. Khắp cơ thể hắn chằng chịt những vết thương do các loại hình cụ gây ra, da thịt gần như đã nhuộm thành một màu đỏ sẫm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy mười đầu ngón tay hắn đều bị những chiếc đinh nhọn ghim sâu vào.

Nam Cung Nhận nhìn kẻ trên giá chữ thập, khẽ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ hài lòng với cách thủ hạ tra tấn.

"Vẫn chưa khai gì sao?"

"Bẩm điện chủ, vẫn chưa."

Đúng như dự đoán, Nam Cung Nhận cũng không hề tức giận.

"Đánh thức hắn."

"Tuân lệnh."

Thiên Ảnh bước lên hai bước, nhanh nhẹn điểm vào mấy đại huyệt quanh thân kẻ đang hôn mê. Tên kia thét lên một tiếng đau đớn xé ruột gan, bị đánh thức một cách tàn nhẫn.

"Cảnh Tiêu." Nam Cung Nhận lạnh lùng gọi tên kẻ đang cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Cảnh Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Cung Nhận. Bất chợt, gã nở một nụ cười quỷ dị. Máu tươi đầy miệng, gã nhe răng trợn mắt cười lớn, trông chẳng khác nào miệng một con quái vật đang há rộng chiếc chậu máu tanh tưởi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!