Chương 4: Hôn

Giấc mộng đẹp của Tả Hạc vừa chớm nở đã bị tiếng đập cửa dồn dập, đầy vẻ khẩn trương đánh thức. Khi biết được là điện chủ triệu kiến, Tả Hạc vốn đinh ninh rằng điện chủ bị thương nên mới lo lắng tìm đến hắn. Đến Thanh Phong Viện, Tả Hạc mới hay chuyện chẳng phải của điện chủ mà là của Ảnh Cửu.

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của điện chủ, Tả Hạc một lần nữa trong lòng dâng lên một nỗi cảm khái. Ảnh Cửu rốt cuộc là thần thành phương nào?

"Sao rồi? Y sao lại đột nhiên sốt cao như vậy? Có phải thuốc ngươi kê có vấn đề?" Nam Cung Nhận vô cùng lo lắng.

Khóe miệng Tả Hạc giật giật. Điện chủ à, ngài có thể nghi ngờ nhân cách của ta, nhưng không thể xúc phạm đến y thuật của ta.

"Điện chủ xin yên tâm." Tả Hạc thu tay vừa bắt mạch về, giọng điệu trấn an: "Ảnh Cửu chẳng qua là cơ thể hư nhược không chịu được thuốc bổ nên mới phát sốt, nhưng tổng thể không có gì đáng ngại, sau hừng đông cơn sốt sẽ tự rút lui."

"Nhưng không thể cứ để y sốt mãi như vậy được." Nhìn gò má Ảnh Cửu đỏ bừng như có lửa đốt, trong cơn mê man khẽ r*n r* đầy đau đớn, trái tim Nam Cung Nhận cũng theo đó mà thắt lại.

"Dùng rượu mạnh lau khắp người có thể giúp tán nhiệt, có lẽ sẽ làm y dễ chịu hơn một chút."

Nam Cung Nhận vội vàng sai hạ nhân đi lấy rượu mạnh đến.

"Thuốc ngươi kê có lẽ nên cải tiến một chút."

Nếu như sớm biết Ảnh Cửu uống thuốc sẽ phát sốt, Nam Cung Nhận đã không để y uống rồi.

Tả Hạc trong lòng thầm trợn mắt. Điện chủ, ngài quan tâm đến mức loạn cả lên rồi.

"Điện chủ, thuộc hạ kê đơn thuốc đều dựa theo tình trạng cơ thể đặc biệt của Ảnh Cửu mà phối chế. Thân thể Ảnh Cửu bị kịch độc tàn phá nghiêm trọng, xuất hiện tình trạng hư nhược không hấp thụ được thuốc bổ là điều bình thường. Tình trạng này sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp dựa trên thể trạng của Ảnh Cửu, điện chủ thật không cần quá lo lắng."

Tả Hạc ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Huống hồ, việc Ảnh Cửu phát sốt không phải là do bệnh gây ra, ngược lại còn có lợi cho việc bài trừ độc tố còn sót lại trong cơ thể hắn."

Chẳng qua là phải chịu chút khổ sở thôi. Câu cuối cùng Tả Hạc không dám nói ra, hắn sợ điện chủ sẽ nổi trận lôi đình. Hắn đã nhìn ra, Ảnh Cửu này hiện tại chính là bảo bối trong lòng điện chủ, không được phép chạm vào, càng không thể có bất kỳ sơ suất nào. Bất quá, dựa theo tính tình của điện chủ, có thể nâng niu người này được bao lâu thì khó mà nói trước.

"Bổn tọa đã biết, không còn việc của ngươi nữa, lui xuống đi."

Nam Cung Nhận ngồi ở mép giường, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn Ảnh Cửu, dường như thế giới muôn vàn hoa lệ, trong mắt hắn chỉ có bóng hình người đang nằm trên giường.

"Thuộc hạ cáo lui."

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ Tả Hạc cảm thấy mình mù rồi. Thời gian hắn đi theo Nam Cung Nhận không phải là ngắn, nhưng chưa từng thấy điện chủ nhìn một người nào đó bằng ánh mắt thâm tình đến vậy. Cho dù là Cảnh Tiêu, người từng được đồn đại có mối quan hệ mập mờ với điện chủ ở Khung Thiên Điện, Tả Hạc vẫn cảm thấy Cảnh Tiêu không sánh bằng một đốt ngón tay của Ảnh Cửu.

Hạ nhân bưng đến một cái chậu gỗ, theo lời của điện chủ đặt ở đầu tủ thấp cạnh giường. Trong chậu là rượu mạnh và một chiếc khăn trắng, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng.

"Đều lui xuống đi."

Hạ nhân đồng loạt đáp lời rồi lần lượt rời khỏi phòng, không quên cẩn thận đóng cửa lại cho điện chủ.

Nam Cung Nhận vén chăn của Ảnh Cửu lên, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng y, để lộ ra mảng lớn da thịt ở ngực. Ảnh Cửu vốn đang sốt cao nên toàn thân nóng hầm hập, làn da vừa tiếp xúc với không khí, dù hiện tại đang là mùa hè, y vẫn không khỏi rụt nhẹ người lại.

Do quanh năm không thấy ánh mặt trời, làn da của Ảnh Cửu rất trắng, thêm vào đó lúc này vì sốt cao mà ửng hồng, tạo nên một vẻ đẹp trong trẻo mà quyến rũ. Nhưng hiện tại, Nam Cung Nhận không có nhiều tâm tư. Hắn xắn tay áo lên, vắt khô chiếc khăn trong chậu rượu mạnh, cẩn thận lau khắp cơ thể Ảnh Cửu.

Vì muốn giúp y tán nhiệt, Nam Cung Nhận không vội mặc lại y phục cho Ảnh Cửu, mà chỉ kéo chiếc chăn mỏng đắp cẩn thận cho người kia.

Sau một hồi bận rộn, Ảnh Cửu cuối cùng cũng ngủ yên. Nam Cung Nhận khẽ chạm tay lên trán y lần nữa, cảm nhận được nhiệt độ dường như đã hạ bớt, nỗi lo lắng trong lòng hắn lúc này mới thoáng dịu đi.

(wattpad: olongcheese)

Sáng sớm hôm sau, Ảnh Cửu tỉnh lại. Trong khoảnh khắc, thần sắc y hoảng hốt, không phân biệt được mình đang ở đâu. Y mơ hồ nhớ rằng mình đã sốt cao, rồi mê man bất tỉnh.

Vậy, sự dịu dàng mà chủ nhân đã dành cho y trước đó, chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng đẹp trong cơn sốt sao?

Ảnh Cửu trong lòng tự giễu một tiếng cười khẽ, đã là mộng đẹp, vậy thì cũng đã tan.

Y khẽ sờ lên trán, cơn sốt cao đã rút lui. Ảnh Cửu muốn ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra phía dưới lớp chăn, y dường như không mặc gì cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!