Chương 37: Bên nhau [Hoàn]

Ảnh Thập Nhị trút bầu tâm sự, kể lể nỗi bất mãn với Khung Thiên Điện, oán hận số phận bất công, nhưng những lời ấy lọt vào tai Ảnh Cửu lại hoàn toàn vô nghĩa.

"Là Khung Thiên Điện đã cưu mang chúng ta, không có Khung Thiên Điện thì không có chúng ta ngày hôm nay."

Lời Ảnh Cửu ngắn gọn, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi lang thang, nếu không phải Khung Thiên Điện tìm thấy và nhận nuôi, thì Ảnh Thập Nhị làm gì còn mạng để đứng đây than vãn vô ích?

"Ta không giống các ngươi, ta không phải cô nhi. Năm tám tuổi, ta vô tình lạc mất cha mẹ, lang thang bên ngoài rồi mới được đưa về Khung Thiên Điện. Bao nhiêu năm qua, chưa một ngày nào ta không nhớ thương, không mong mỏi cha mẹ."

"Ảnh Cửu, ngươi có thể hiểu không? Ta vốn có thể lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, vô tư vô lo, chứ không phải sống cuộc đời chịu đựng khổ sở, mất mạng như bây giờ!"

"Sự bất hạnh của ngươi không phải do Khung Thiên Điện gây ra. Khung Thiên Điện vẫn có ơn với ngươi." Ảnh Cửu lạnh lùng đáp.

"Ngươi nói vậy là không chịu tha cho ta?" Giọng Ảnh Thập Nhị đầy tuyệt vọng.

Ảnh Cửu trả lời dứt khoát: "Ta không thể."

Ảnh Thập Nhị âm thầm nghiến răng, đột nhiên khuỵu cả hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt Ảnh Cửu.

Ảnh Cửu không ngờ đối phương lại quỳ xuống, kinh ngạc lùi về phía sau nửa bước.

"Ngươi có biết cha mẹ ta chỉ có một mình ta là con trai? Ta mất tích, đối với họ chắc chắn là một đả kích rất lớn. Ảnh Cửu, ta không muốn chết, ta muốn trở về, cha mẹ ta vẫn đang đợi ta."

"Ta biết ngươi không phải là một người vô tình. Những điều ta nói, ngươi hẳn cũng có thể cảm nhận được phần nào. Coi như ta cầu xin ngươi, Ảnh Cửu, ngươi cứ coi như chưa từng nhìn thấy ta được không?" Giọng Ảnh Thập Nhị nghẹn ngào.

"Nơi này là phạm vi thế lực của Khung Thiên Điện, ngươi trốn không thoát đâu." Ảnh Cửu nói, giọng y vẫn lạnh lùng nhưng có phần mềm mỏng hơn.

Thấy Ảnh Cửu dường như có chút dao động, Ảnh Thập Nhị vội vàng nói: "Không, ta có thể. Hiện tại nội bộ Khung Thiên Điện đang có nhiều vấn đề nghiêm trọng, Nam Cung Nhận thân còn lo chưa xong, việc quản lý ảnh vệ cũng lỏng lẻo hơn nhiều. Ta sẽ dùng thân phận của Ảnh Thập Tứ để trốn đi. Tử Môn chỉ biết truy lùng Ảnh Thập Tứ, chỉ cần Ảnh Cửu ngươi chịu giúp ta, ta nhất định có thể thành công trốn thoát khỏi Khung Thiên Điện."

"Ta thề, dù ta vô ý bị bắt lại, ta cũng tuyệt đối không hé răng nửa lời về ngươi!" Ảnh Thập Nhị vội vàng thề thốt.

Ảnh Cửu tức khắc rơi vào trầm mặc. Dù là cô nhi chưa từng gặp mặt cha mẹ, nhưng điều đó không ngăn cản y vô số lần tưởng tượng về hình dáng của họ, đặc biệt là trước khi vào Khung Thiên Điện. Trong những đêm đông giá rét, y co ro trong những con hẻm vắng người, đói khát và lạnh lẽo. Lúc đó, y khao khát biết bao một mái nhà để về, được ăn những món ăn mẹ nấu.

Y phạm lỗi, cha sẽ nghiêm khắc phê bình, mẹ sẽ kéo y vào lòng an ủi. Dù hiện tại, Ảnh Cửu vẫn không từ bỏ khát vọng về người thân, nhưng sự tôi luyện của Tử Môn đã khiến tâm tính y trưởng thành hơn nhiều, không còn dễ dàng nhớ thương người thân như khi còn nhỏ nữa. Y cũng biết rằng sau bao nhiêu năm như vậy, khả năng tìm lại được cha mẹ là quá nhỏ bé, dần dần y đã buông bỏ.

Ảnh Cửu có thể hiểu được Ảnh Thập Nhị. Bản thân y chưa bao giờ cảm nhận được tình thân mà còn như vậy, chẳng trách Ảnh Thập Nhị lại nghĩ đến việc trốn khỏi Khung Thiên Điện. Lòng trắc ẩn trong y trỗi dậy, trong khoảnh khắc ấy, y đã nghĩ đến việc buông tha cho Ảnh Thập Nhị, để đối phương có cơ hội đoàn tụ với cha mẹ.

"Ảnh Cửu!"

Một giọng gọi đột ngột vang lên từ phía không xa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ảnh Cửu và khiến Ảnh Thập Nhị giật mình. Hắn biết kế hoạch của mình không thể để thêm một người biết được, như vậy chỉ càng thêm phiền phức.

Nhân lúc Ảnh Cửu chưa kịp chuẩn bị, Ảnh Thập Nhị nhanh chóng quyết định vung một ít thuốc bột vô hại về phía y, cản trở tầm nhìn của Ảnh Cửu. Đến khi Ảnh Cửu nhìn rõ lại, bóng dáng Ảnh Thập Nhị đã biến mất.

Lúc này, Ảnh Thất cũng vừa đến nơi. Thấy Ảnh Cửu ngơ ngác nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì, y hỏi: "Sao vậy?"

Suy nghĩ một lúc, Ảnh Cửu cuối cùng chỉ nói một câu: "Không có gì."

Ảnh Thất không nghi ngờ, nói: "Huấn luyện kết thúc rồi, sắp phải tập hợp, chúng ta mau đi thôi."

Ảnh Cửu gật đầu, rồi cùng Ảnh Thất đi về phía địa điểm tập hợp.

Sau khi huấn luyện kết thúc, môn chủ sẽ thu thập những chiếc bài vị của các ảnh vệ đã chết, dựa vào đó xác định số lượng người đã thiệt mạng trong quá trình huấn luyện. Khi môn chủ cầm trên tay một chuỗi bài vị đen huyền, ánh mắt Ảnh Cửu vô tình nhìn thấy chiếc bài vị thuộc về Ảnh Thập Nhị.

Ảnh Cửu rơi vào sự giằng xé tột độ. Y không biết có nên nói sự thật cho môn chủ hay không. Nếu nói, Ảnh Thập Nhị chắc chắn sẽ không thể trốn thoát, mà những ảnh vệ có ý định bỏ trốn bị bắt lại thường chỉ có con đường chết. Như vậy, cha mẹ của Ảnh Thập Nhị sẽ cả đời không thể gặp lại con trai họ.

Nhưng nếu không nói, y sẽ trở thành đồng lõa giúp Ảnh Thập Nhị bỏ trốn. Y không muốn phụ lòng Khung Thiên Điện, không muốn phụ lòng người mà y đã thề nguyện trung thành suốt đời.

Rất nhiều lần, Ảnh Cửu đã muốn nói ra sự thật, nhưng mỗi lần đều khó khăn lắm mới kìm nén được. Cuối cùng, Ảnh Cửu đến Hình Đường, tự mình lãnh nhận trọng phạt, chỉ để cầu một chút bình yên trong lòng.

"Em nói em đã ăn Thực Tâm!" Nam Cung Nhận nghe đến đây, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, một cơn đau nhói lan tỏa khắp lồng ngực. Hắn không ngờ Ảnh Cửu lại dám làm đến mức này, vì một kẻ phản bội mà tự mình chịu đựng thứ độc dược tàn khốc đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!