Chương 30: Rình rập

Vầng trăng khuyết như lưỡi liềm treo lơ lửng trên nền trời đen như mực, Tuyệt Phong thành chìm trong cảnh tượng thê lương, giờ phút này chẳng khác nào một tòa quỷ thành hoang vắng.

Một bóng đen thoăn thoắt nhảy lên nóc nhà nơi Nam Cung Nhận và Ảnh Cửu đang ở, thân hình uyển chuyển như mèo, cố gắng dò xét tình hình bên trong phòng.

Đêm đã khuya, ánh trăng nhợt nhạt, là thời điểm tuyệt hảo để ẩn nấp thân hình. Hắc y nhân khom người, định vén một phiến ngói lên để nhìn rõ toàn cảnh bên trong phòng, nhưng tình huống đột ngột thay đổi. Gã hắc y nhân tưởng chừng không ai phát hiện đã suýt chút nữa bị một lưỡi kiếm sắc bén tước mất đầu.

Một nhúm tóc theo lưỡi dao lạnh lẽo vụt qua, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắc y nhân lập tức lăn một vòng trên mái nhà, chật vật tránh thoát nhát kiếm chí mạng. Thiên Ảnh ra tay nhanh như chớp, không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào, lại vung kiếm lần nữa. Hắc y nhân thấy rõ người đến, tự biết không địch lại, liền chẳng chút sĩ diện quay người bỏ chạy.

Thiên Ảnh dường như cũng không ngờ đối phương lại hèn nhát đến vậy, ngay cả dũng khí để đấu một chiêu cũng không có mà đã vội vã bỏ trốn. Nhìn bóng đen nhanh chóng biến mất, Thiên Ảnh không đuổi theo, mà khẽ nhíu mày, vẻ mặt trầm tư.

Ngày hôm sau, vào ban ngày, Thiên Ảnh liền báo cáo việc có kẻ đột nhập vào ban đêm cho Nam Cung Nhận.

"Đối phương dường như biết bên cạnh chủ tử có ảnh vệ âm thầm bảo vệ, thế nhưng vẫn có thể tránh được tai mắt của ảnh vệ, tiếp cận nơi ở của chủ tử."

Nam Cung Nhận khẽ nhướng mày, trên mặt nở một nụ cười như có như không: "Biết bên cạnh bổn tọa có ảnh vệ đi theo không nhiều lắm, biết nơi ẩn thân của ảnh vệ mà có thể khéo léo tránh đi càng là chuyện hiếm có trên đời. Kẻ này nếu không phải là thiên tài biết rõ mọi chi tiết về bổn tọa, thì đó chính là phản đồ mà Khung Thiên Điện chưa xử lý sạch sẽ. Tiểu Cửu cảm thấy là loại nào?"

Nam Cung Nhận đột nhiên lên tiếng hỏi Ảnh Cửu đang im lặng ngồi một bên. Ảnh Cửu thành thật lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."

Đối với câu trả lời nhạt nhẽo của Ảnh Cửu, Nam Cung Nhận không để ý, mà lại quay sang Thiên Ảnh: "Nếu còn lần sau, không cần ngăn cản hắn. Bổn tọa muốn xem hắn muốn làm gì."

Thiên Ảnh không có ý kiến. Nếu đối phương muốn làm hại chủ tử, hắn tin rằng với thân thủ của mình, tuyệt đối có thể đoạt mạng đối phương trước khi hắn kịp ra tay, bảo vệ an toàn cho chủ nhân.

"Liên lạc với Tả Hạc, bảo hắn đến Tuyệt Phong thành."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui."

Thiên Ảnh lui ra, Nam Cung Nhận nhìn Ảnh Cửu, bóc một quả trứng gà luộc đưa cho y: "Cái tên Thẩm Tần kia, Tiểu Cửu có quen biết hắn không?"

"Thuộc hạ không quen biết." Ảnh Cửu lắc đầu.

"Thật sao?"

Nam Cung Nhận đưa quả trứng gà trắng nõn đã bóc vỏ đến bên miệng Ảnh Cửu. Ảnh Cửu không há miệng nhận lấy mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn chủ nhân. Nam Cung Nhận đang mỉm cười nhìn y, vẻ mặt ôn nhu, nhưng Ảnh Cửu lại cảm thấy lạnh sống lưng, mạnh mẽ đẩy ghế dựa ra, quỳ rạp xuống đất.

"Thuộc hạ vừa nói đều là thật, tuyệt đối không dám lừa gạt."

"Hả? Sao em lại quỳ nữa rồi?" Nam Cung Nhận kéo y vào lòng, đỡ y ngồi dậy. "Sợ hãi ta đến vậy sao? Em có quen biết Thẩm Tần cũng không phải là chuyện gì to tát."

Ảnh Cửu kiên định lắc đầu: "Thuộc hạ đối với hắn hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ là thuộc hạ luôn có một cảm giác kỳ lạ về hắn."

Là cảm giác kỳ lạ gì, Ảnh Cửu không thể diễn tả được. Y có quen biết Thẩm Tần không? Không quen, không có ấn tượng, nhưng nếu nói thật sự không biết, Ảnh Cửu lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ đối với Thẩm Tần. Cảm giác này thật mâu thuẫn, cho nên y mới hoảng sợ khi đối diện với câu hỏi của chủ nhân vừa rồi.

"Thật trùng hợp, bổn tọa đối với hắn cũng có loại cảm giác này," Nam Cung Nhận nhét quả trứng gà vào miệng Ảnh Cửu. "Cái tên Thẩm Tần này e rằng không chỉ đơn giản là lão bản một hiệu thuốc."

Ảnh Cửu cắn một nửa quả trứng gà, nhai vài cái rồi nuốt xuống: "Có cần thủ hạ đi theo dõi hắn không?"

"Muốn theo dõi cũng không thể là em. Sau này em hạn chế chạm mặt hắn."

"Vì sao ạ?"

Ảnh Cửu không hiểu nguyên do, chẳng lẽ chủ nhân sợ Thẩm Tần làm hại y sao? Không phải Ảnh Cửu tự cao tự đại, nhưng dù Thẩm Tần có chút võ công phòng thân cũng tuyệt đối không thể đến gần được y.

Nam Cung Nhận dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi chút lòng đỏ trứng còn vương trên khóe miệng Ảnh Cửu, dịu dàng nói: "Nghe ta."

Hành động ái muội này khiến gương mặt Ảnh Cửu trong nháy mắt ửng đỏ. Rõ ràng y và chủ nhân đã làm những chuyện thân mật hơn thế, nhưng mỗi khi đối diện với sự trêu đùa và đùa giỡn của chủ nhân, y vẫn không thể kiềm lòng mà mặt đỏ tim đập.Phương thuốc sau khi cải tiến tuy có hiệu quả, nhưng hiệu quả lại vô cùng chậm chạp, nói cách khác, phương thuốc này vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện. Sự chưa hoàn thiện của phương thuốc dẫn đến việc những người bệnh chưa khỏi hẳn đã có thêm người mới ngã xuống vì nhiễm ôn dịch.

Để ngăn ngừa thêm người nhiễm bệnh, Ảnh Cửu đem những chiếc khăn che mặt màu đen nhúng vào nước thuốc rồi phân phát cho mỗi người chăm sóc bệnh nhân. Dùng khăn che mặt đã nhúng thuốc che kín miệng mũi tuy không thể hoàn toàn cách ly ôn dịch, nhưng ít nhất sẽ giảm đáng kể khả năng lây bệnh.

Trước mặt y xếp ba hàng dài người theo thứ tự nhận khăn che mặt, trong hàng người bên chỗ Ảnh Cửu có một người là Thẩm Tần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!