Chương 3: Dịu dàng

Mãi cho đến khi được Nam Cung Nhận ôm thẳng về phòng ngủ chính của Thanh Phong Viện, rồi nhẹ nhàng đặt ngồi xuống giường, Ảnh Cửu vẫn còn chìm trong trạng thái hoang mang mơ hồ, cảm giác hư ảo không chân thật.

Điện chủ không những không trách tội y, lại còn ôm y, nói chuyện với y cũng dịu dàng đến vậy.

Ảnh Cửu thậm chí bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân vừa rồi vẫn còn chưa tỉnh táo, sao chỉ trong chớp mắt đã lạc vào giấc mộng đẹp này? Nếu đây thật sự chỉ là mộng, vậy thì y nguyện giấc mộng này kéo dài thêm chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại.

Từ lúc bị đặt ngồi lên giường, Ảnh Cửu vẫn ngây ngây ngốc ngốc.

Nam Cung Nhận xoa nhẹ đỉnh đầu y, ôn nhu hỏi: "Sao lại ngơ ngẩn ra thế? Đói bụng rồi hả?"

Nghĩ tới lúc nãy Ảnh Cửu còn chưa kịp ăn miếng thịt gà, Nam Cung Nhận liền quay đầu phân phó hạ nhân: "Đi dọn chút đồ ăn mang đến đây. Tiện thể gọi Tả Hạc tới gặp ta."

Hạ nhân vâng lệnh, vội vã lui xuống.

Tả Hạc là môn chủ Sinh Môn, y thuật cao siêu hơn người. Ngoài ba mươi tuổi, diện mạo tuấn tú, trên người khoác bộ trường bào trắng, tay áo rộng thêu chỉ đen. Khắp bộ y phục là hình trúc xanh và hạc đen đang sải cánh, thoạt nhìn tưởng như hắn mặc một thân hắc y vậy.

Khi Tả Hạc tới nơi, vừa vặn thấy hạ nhân đang bày biện đồ ăn lên bàn.

Hắn hành lễ quỳ xuống trước Nam Cung Nhận: "Thuộc hạ tham kiến điện chủ."

"Đứng lên đi, tạm thời chờ một lát." Nam Cung Nhận chỉ phất tay, không thèm nhìn thêm một cái, lại nhẹ nhàng nắm tay, dắt Ảnh Cửu ngồi xuống trước bàn cơm.

Tả Hạc liếc mắt đánh giá Ảnh Cửu một cái, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ đáp "Tuân lệnh" rồi lui sang một bên ngồi xuống, được hạ nhân dâng trà.

Nam Cung Nhận múc một chén canh, dịu giọng nói: "Uống trước một chén canh."

Nói rồi cầm muỗng muốn đút canh cho Ảnh Cửu.

Ảnh Cửu hoảng hốt, vội vàng từ chối: "Điện chủ, thuộc hạ... thuộc hạ tự mình làm được."

Cùng điện chủ ngồi chung một bàn đã là đại bất kính, giờ còn để điện chủ đút cơm, y sao dám?

Nam Cung Nhận khẽ né tránh tay Ảnh Cửu đang duỗi ra, kiên quyết nói: "Ngươi mắt không tiện, để ta đút cho ngươi."

"Phụt!" Một tiếng phun vang lên, Tả Hạc không nhịn được phun ngụm trà vừa uống vào, suýt nữa bị sặc.

Ảnh Cửu càng thêm luống cuống, gương mặt trong nháy mắt đỏ ửng.

Ánh mắt Nam Cung Nhận lạnh xuống, lườm Tả Hạc một cái, ánh nhìn hệt như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Tả Hạc rùng mình, biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của điện chủ, vội vàng co rụt người, không dám hó hé nửa lời.

Sống lại một đời, tâm tính Nam Cung Nhận đã thay đổi rất nhiều.

Hắn không còn trách phạt thuộc hạ nặng nề như trước, chỉ lạnh lùng quét mắt Tả Hạc một cái rồi thôi. Trong lòng lại âm thầm hối hận, sớm biết vậy đã không gọi tên vướng bận này đến phá rối.

"Điện chủ... thuộc hạ tự mình làm được..." Ảnh Cửu càng thêm bất an, lưỡng lự giữa mệnh lệnh điện chủ và quy củ không thể phá.

"Nghe lời. Chỉ đút ngươi một chén canh thôi, còn lại để ngươi tự ăn."

Nam Cung Nhận dịu dàng thuyết phục, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

Ảnh Cửu không còn cách nào, đành thấp thỏm hé miệng, một ngụm lại một ngụm uống cạn chén canh điện chủ đút.

Nam Cung Nhận nhìn mà khóe môi khẽ cong, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.

Tả Hạc lén liếc nhìn, trong lòng không khỏi khiếp sợ và kinh ngạc. Vị ảnh vệ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến điện chủ cam tâm tình nguyện hầu hạ, mà còn hầu hạ đến vui vẻ như vậy?

Quả nhiên, Nam Cung Nhận chỉ đút một chén canh rồi thôi, đại khái cũng nhìn ra Ảnh Cửu quá mức không được tự nhiên nên không miễn cưỡng nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!