Dưới chân ngọn núi Khung Thiên Điện có một thị trấn nhỏ. Nơi đây không quá phồn hoa, nhưng đôi khi Nam Cung Nhận vẫn thích đến dạo bước, cảm nhận chút hơi thở đời thường. Chỉ là hắn vốn không ưa ồn ào nên số lần đặt chân đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này cùng Ảnh Cửu sóng vai dạo bước, tâm trí hắn lại khác hẳn trước kia, bỗng nhiên cảm thấy sự náo nhiệt cũng chẳng có gì tệ.
Nam Cung Nhận nắm chặt tay Ảnh Cửu không rời, bên tai là vô vàn âm thanh rao hàng, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Dù Ảnh Cửu không nhìn thấy, y vẫn có thể mường tượng ra con phố lúc này rực rỡ ánh đèn và náo nhiệt phi thường đến nhường nào.
"Bên trái có bán đồ chơi làm bằng đường, đủ loại quà vặt. Bên phải còn có bán mặt nạ, đèn lồng và mấy món đồ nhỏ xinh..." Nam Cung Nhận vừa đi vừa nhẹ giọng miêu tả khung cảnh xung quanh cho Ảnh Cửu nghe.
Nụ cười rạng rỡ không ngừng nở trên môi Ảnh Cửu. Chủ nhân chu đáo lo lắng y không nhìn thấy, liền không ngừng giới thiệu những món đồ đủ kiểu dáng được bày bán ven đường. Ảnh Cửu lắng nghe, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh rực rỡ sắc màu, hẳn là rất đẹp mắt.
"Đi bên này." Nam Cung Nhận như nhìn thấy món đồ gì đó hay ho, kéo tay Ảnh Cửu rẽ vào một quán nhỏ ven đường.
Ông chủ là một cụ già đã có tuổi, trên sạp bày la liệt các loại trang sức ngọc bội. Thấy khách đến, ông lão tươi cười đón chào: "Công tử mua một món đồ tặng người trong lòng đi."
Nam Cung Nhận liếc mắt đảo qua những món đồ trên sạp, đa phần đều là những thứ tầm thường, mấy món đồ nhỏ nhặt mà các cô nương bình thường hay thích. Bất quá, dù là đồ bình thường nhưng vẫn có món tinh xảo. Tỷ như đôi vòng bạc mà Nam Cung Nhận đang cầm trên tay. Trên vòng khắc những hoa văn tinh tế, trên vòng còn treo một quả lục lạc nhỏ, rung nhẹ phát ra âm thanh thanh thúy.
"Cái này ta muốn, gói lại đi." Nam Cung Nhận quyết định.
"Được rồi." Ông lão nhanh nhẹn đáp lời.
Quán nhỏ ven đường này không có hộp đựng trang sức tinh mỹ. Cái gọi là gói lại cũng chỉ là ông lão dùng một mảnh vải đỏ tươi tắn gói ghém cẩn thận đôi vòng bạc rồi trao vào tay Nam Cung Nhận.
"Công tử, đồ của ngài đây." Ông lão vui vẻ ra mặt khi bán được hàng. Nam Cung Nhận không để ý đến cách gói ghém thô ráp, trả tiền xong liền cất đôi vòng bạc vào trong ngực, rồi lại nắm tay Ảnh Cửu đi đến những nơi khác.
Ngày hội Đoan Ngọ, trên đường phố dễ thấy nhất đương nhiên là bánh ú. Từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của lá bánh.
Nam Cung Nhận mua một chiếc bánh ú to bằng bàn tay, bóc lớp lá xanh rồi lại đưa đến bên miệng Ảnh Cửu.
Giữa dòng người qua lại tấp nập, Ảnh Cửu có chút thẹn thùng, nhưng đồ chủ nhân đưa, dù ngại đến đâu y cũng không nỡ từ chối. Ảnh Cửu há miệng cắn một miếng bánh ú, chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
"Ngon không?" Nam Cung Nhận khẽ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn y.
"Ngon ạ." Ảnh Cửu gật đầu. Lần này bánh ú có vị mặn, cắn một miếng hương vị đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng, Ảnh Cửu cảm giác như mình vừa cắn một miếng thịt.
Nam Cung Nhận nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Ảnh Cửu, không nhịn được xoa xoa đỉnh đầu y, mỉm cười nói: "Em đúng là không kén ăn, thật dễ nuôi."
Tiếp đó, Nam Cung Nhận lại mua cho Ảnh Cửu một que đường hồ lô chua chua ngọt ngọt. Hai người ghé vào một quán hoành thánh ăn một bát nóng hổi. Cứ thế vừa đi vừa ăn, Nam Cung Nhận phát hiện Ảnh Cửu thật sự không hề kén chọn, chua cay mặn ngọt đều có thể ăn, thậm chí ngay cả thuốc đắng y cũng có thể mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Nhận lại không ăn được đắng, không thích đồ quá ngọt, khẩu vị thiên về thanh đạm, đối với một số món ăn còn khá kén chọn. So với Ảnh Cửu, Nam Cung Nhận có lẽ thuộc kiểu người khó nuôi hơn.
Đúng lúc này, từng đạo pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ vang trên bầu trời đêm. Người đi đường trên phố đồng loạt dừng chân ngước nhìn, những đứa trẻ tóc để chỏm vỗ tay hoan hô nhảy nhót.
Nam Cung Nhận và Ảnh Cửu cũng dừng bước.
"Là pháo hoa, thật đẹp." Nam Cung Nhận khẽ nói, ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm rực rỡ.
"Vâng, thuộc hạ cảm nhận được." Ảnh Cửu khẽ đáp, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.
Trong khoảnh khắc pháo hoa bừng sáng cả bầu trời đêm, Nam Cung Nhận khẽ thốt lên lời tán thưởng. Vô vàn tia sáng rực rỡ vẽ nên những đóa hoa lộng lẫy trên nền trời đen, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng trong đáy mắt Nam Cung Nhận, vẻ đẹp ấy dường như chỉ là thứ yếu. Hắn lặng lẽ quay đầu, ánh mắt không rời khỏi sườn mặt Ảnh Cửu đang khẽ nghiêng.
Ánh sáng lung linh, huyền ảo của pháo hoa hắt xuống, phủ lên làn da trắng mịn của Ảnh Cửu một lớp lụa mỏng. Những đường nét thanh tú vốn đã dịu dàng nay lại càng thêm phần mê hoặc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên trong nụ cười nhàn nhạt, và cả vầng trán cao rộng toát lên vẻ an tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, Nam Cung Nhận dường như quên mất khung cảnh náo nhiệt xung quanh, quên mất cả vẻ đẹp rực rỡ của pháo hoa.
Trong mắt hắn, Ảnh Cửu lúc này đẹp hơn bất kỳ đóa hoa nào nở rộ trên bầu trời đêm. Vẻ đẹp ấy không chói lóa, không ồn ào, mà tĩnh lặng, dịu dàng, như một vầng trăng sáng lặng lẽ tỏa rạng giữa màn đêm. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Nam Cung Nhận, vừa xao xuyến, vừa trìu mến, lại có chút chiếm hữu không muốn buông tay. Hắn khẽ siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay Ảnh Cửu, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây mới chính là vẻ đẹp chân thật, vẻ đẹp khiến trái tim hắn rung động. Sau khi tắm gội sạch sẽ, Nam Cung Nhận cố ý tìm cho Ảnh Cửu một bộ áo tắm dài màu đen. Chất liệu lụa mềm mại ôm lấy cơ thể y, không giống như y phục thường ngày gò bó, chỉ cần cử động hơi mạnh một chút, vạt áo sẽ khẽ hé lộ vầng ngực và đôi chân thon dài.
Ảnh Cửu đại khái đã đoán được chủ nhân muốn làm gì, gương mặt y nhất thời lại ửng đỏ. Dù đã từng cùng chủ nhân thân mật, y vẫn không tránh khỏi cảm giác khẩn trương và thấp thỏm.
"Chờ ta một lát." Nam Cung Nhận khẽ nói rồi bước vào phòng tắm.
Ảnh Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Nhận tắm xong bước ra, trên người cũng chỉ khoác một bộ áo tắm dài màu vàng nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!