Chương 1: Kiếp trước

Khung Thiên Điện tọa lạc nơi thâm sơn cùng cốc hiểm trở nhất của dãy núi Nam Hải. Đường đi chẳng những quanh co gập ghềnh, mà vách núi còn dựng đứng cao vút, không thể nào trèo lên. Bao nhiêu anh hùng hào kiệt trong võ lâm ôm mộng đặt chân đến Khung Thiên Điện, thì cũng có bấy nhiêu kẻ lực bất tòng tâm, nửa đường rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt.

Thế nhưng, một nơi địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công như vậy giờ đây lại chìm trong biển lửa. Ngọn lửa đỏ rực nhuộm thắm cả một góc trời, hung hãn gặm nhấm từng cành cây ngọn cỏ của Khung Thiên Điện. Trên mặt đất, th‌i th‌ể ngổn ngang, la liệt, lẫn giữa xác của kẻ địch và vô số đệ tử Khung Thiên Điện.

Trong đêm tối, Khung Thiên Điện bị diệt môn. Ảnh vệ trung thành nhất đã không chịu đựng được mà ngã gục dưới chân Nam Cung Nhận. Lưu kim phiến (vũ khí màu vàng làm từ kim loại) sắc bén quen dùng, giờ đây đã vỡ vụn, nhuốm đầy máu tươi của kẻ thù, lạnh lẽo nằm trên đất.

Nam Cung Nhận gắng gượng đứng thẳng, không cho thân thể đổ gục. Bàn tay phải giấu trong tay áo không ngừng rỉ ra những giọt máu tươi thẫm đỏ.

Cánh tay của Nam Cung Nhận đã hoàn toàn tê liệt, không thể cử động. Chẳng những cánh tay, mà trên người hắn chằng chịt vô số vết thương lớn nhỏ, nội thương càng thêm nghiêm trọng. Cố gắng không gục ngã trước mặt kẻ địch là sự quật cường cuối cùng, cũng là chút tôn nghiêm tàn tạ còn sót lại.

"Nam Cung Nhận, giao ra Khung Thiên tâm pháp, lão phu còn có thể để cho người chết toàn thây." Lão già áo đen với đôi mắt âm độc sắc lạnh như dao găm nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nhận. Trong mắt lão, Nam Cung Nhận đã là cá nằm trên thớt, chỉ còn chờ bị xâu xé.

Nam Cung Nhận nuốt xuống vị tanh nơi cổ họng, cười lạnh nhạt: "Lão già đáng chết, ngươi không tiếc dùng cả tính mạng con trai ruột làm cái giá, chỉ vì cái Khung Thiên tâm pháp đó sao?"

Ánh mắt Nam Cung Nhận khẽ liếc về phía gã thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh lão già áo đen. Gã tên là Cảnh Tiêu, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhìn bề ngoài tuyệt đối không ai ngờ Cảnh Tiêu lại là một kẻ tâm cơ thâm trầm, độc ác như rắn rết.

Càng là thứ đẹp đẽ, càng ẩn chứa độc dược chết người! Câu nói này quả không sai. Nếu không phải hắn quá tin tưởng Cảnh Tiêu, sao kẻ kia có cơ hội trà trộn vào Khung Thiên Điện, dò la con đường bí mật khác dẫn đến nơi này, khiến Khung Thiên Điện không hề phòng bị mà bị diệt môn trong một đêm.

Lão già áo đen cười nhạo một tiếng: "Khung Thiên tâm pháp chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm của lão phu. Hủy diệt Khung Thiên Điện mới là mục đích thật sự!"

"Khung Thiên Điện và Li Sát Môn vốn không oán không thù, ông hà cớ gì phải đuổi tận gi‌ết tuyệt!"

"Có lẽ người nên xuống địa ngục hỏi cha ngươi, ngươi sẽ biết câu trả lời!"

Lão già áo đen nói, giọng điệu lạnh lẽo: "Khung Thiên tâm pháp, ngươi giao hay là không?"

Nam Cung Nhận lạnh lùng đáp trả: "Khung Thiên tâm pháp đã sớm bị hủy rồi. Ông muốn thì xuống địa ngục mà hỏi cha ta!"

Lão già áo đen không giận mà bật cười: "Kẻ sắp chết thường lắm mồm. Tiêu Nhi, giao cho con."

Đúng như lời lão nói, Khung Thiên tâm pháp chẳng qua chỉ là chiến lợi phẩm, không nhất thiết phải có bằng mọi giá. Thấy Nam Cung Nhận không chịu giao ra, lão giả liền không lãng phí thời gian nữa, ra hiệu cho con trai lập tức gi‌ết chết đối phương.

Cảnh Tiêu luôn luôn tuân lệnh phụ thân. Giờ phút này, y đáp một tiếng "Vâng" rồi vung kiếm đâm thẳng về phía Nam Cung Nhận. Nam Cung Nhận đã là nỏ mạnh hết đà, toàn thân sức lực chỉ đủ để hắn gắng gượng đứng vững. Muốn né tránh chiêu sát hiểm ác của Cảnh Tiêu đã là điều không thể.

Nam Cung Nhận nhắm mắt lại, lòng tràn ngập bi thương. Tưởng rằng hắn cả một đời anh minh, vậy mà cuối cùng lại hồ đồ trong chốc lát, hại Khung Thiên Điện rơi vào cảnh diệt vong, hại những thuộc hạ trung thành đi theo hắn chết không toàn thây. Mà bản thân hắn, trước khi chết lại cô độc một mình, bao nhiêu năm qua bên cạnh không một người chân chính tri tâm. Sống một cuộc đời thất bại như vậy, đây có lẽ chính là báo ứng.

Cũng tốt, sau khi chết sẽ không còn vướng bận. Đây chẳng phải là một chuyện tốt sao?

Keng!

Cảm giác lưỡi dao sắc bén xuyên tim không hề ập đến, bên tai hắn lại vang lên một tiếng "keng" giòn tan.

Nam Cung Nhận mở to mắt, trước mặt hắn sừng sững một thân hình cao gầy, nam tử vận y phục đen kín mít. Mái tóc đen nhánh được buộc cao gọn gàng sau gáy, dáng vẻ trang phục này không lẫn vào đâu được, đích thị là ảnh vệ của Tử Môn. Nhưng Tử Môn ảnh vệ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, người này từ đâu xuất hiện?

Nam Cung Nhận dồn mắt nhìn kỹ lại, mới nhận ra trong tay nam tử kia đang nắm một đoạn trúc trượng (vũ khí). Bề mặt trúc trượng bóng loáng, màu xanh lục tươi mát dần lộ ra sắc nâu trầm bên trong thân. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết trúc trượng này thường xuyên được sử dụng. Vừa rồi, chính nó đã đỡ lấy mũi kiếm sắc lạnh của Cảnh Tiêu.

"Không ngờ vẫn còn một con cá lọt lưới."

Cảnh Tiêu nhìn rõ dung mạo của nam tử, không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Là ngươi!"

"Con biết y?" Lão già áo đen cũng nheo mắt nhìn chằm chằm vào nam tử vừa mới xuất hiện, nhưng lời lại hướng về phía Cảnh Tiêu.

"Vâng! Ảnh Cửu, vốn là một trong những ảnh vệ thân cận của Nam Cung Nhận. Chính là con đã dùng chút thủ đoạn, khiến Nam Cung Nhận vứt bỏ y như một đôi giày rách. Chỉ là không ngờ, Nam Cung Nhận đối với hắn tệ bạc như vậy, mà kẻ này vẫn có thể trung thành và tận tâm đến thế."

Nghe Cảnh Tiêu nói, Nam Cung Nhận cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của người đứng trước mặt. Ảnh Cửu, một trong những ảnh vệ bên cạnh hắn.

Chuyện này có lẽ phải kể từ ba năm trước.

Ba năm trước, vào một ngày nọ, hắn luyện công suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Đúng vào lúc nguy hiểm ấy, Ảnh Cửu, thân là ảnh vệ bên cạnh hắn, không hiểu vì sao lại xông vào phòng. Đầu óc Nam Cung Nhận lúc đó hỗn loạn vô cùng, trạng thái như điên cuồng, quanh thân lại thoang thoảng một mùi hương lạ lùng quyến rũ không dứt, khiến hắn càng thêm táo bạo bất an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!