NGOẠI TRUYỆN
Về chuyện tổ chức đám cưới, hai người đã tổ chức sau khi tốt nghiệp đại học bốn năm, còn đăng ký kết hôn thì là vào năm ba đại học. Do hôn nhân đồng giới ở trong nước chưa hợp pháp, họ đã tranh thủ kỳ nghỉ để đăng ký kết hôn ở nước ngoài.
Vu Chi Hằng và Trình Lạc Sơ học hai trường đại học hoàn toàn khác nhau, nhưng ở gần nhau nên họ vẫn gặp mặt thường xuyên. Chỉ có điều, Vu Chi Hằng luôn muốn sống chung nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, Trình Lạc Sơ vẫn không đồng ý.
"Lạc Sơ, hôm nay sao cậu ăn mặc đẹp thế nhỉ?" Một người bạn cùng phòng trêu chọc.
Trình Lạc Sơ đã trưởng thành hơn nhiều so với thời trung học, cũng ngày càng trở nên đẹp trai. Trong trường cũng có không ít người theo đuổi cậu, phần lớn là nam, nhưng cũng có một số ít là nữ.
Ngày sau khi tốt nghiệp trung học, cậu kéo Vu Chi Hằng đi đến tiệm cắt tóc và nhuộm một mái tóc màu hạt dẻ khiến cậu trông càng ngoan ngoãn hơn. Tuy nhiên, việc cậu ngoan hay không thì chỉ có Vu Chi Hằng mới biết rõ.
Trình Lạc Sơ nheo mắt cười nhẹ, đôi tai đỏ ửng như thể ngại ngùng.
Bạn cùng phòng đều biết cậu là người đồng tính, ban đầu họ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó không có ý kiến gì thêm.
"Tôi sắp đi cầu hôn. Nếu thành công, tôi sẽ mời mọi người đi ăn." Trình Lạc Sơ nói, bàn tay trong túi nắm chặt lại vì hồi hộp.
Mọi người trong phòng ồn ào lên: "Em út của phòng chúng ta sắp cầu hôn rồi! Còn mấy người ở đây độc thân bốn năm mà vẫn chưa có ai, còn mặt dày cười được nữa!"
"Nói thật nhé, cậu và bạn trai của cậu luôn tốt đẹp như vậy, chắc chắn sẽ thành công thôi. Tôi sẽ chờ để uống rượu mừng của hai người."
"Đúng vậy, Lạc Sơ của chúng ta vừa đẹp vừa tốt bụng, bạn trai cũng đẹp trai nốt, đúng là trời sinh một cặp!"
Giữa tiếng trêu chọc của bạn cùng phòng, Trình Lạc Sơ mặt đỏ bước ra khỏi phòng, đi đến chỗ Vu Chi Hằng đã hẹn.
Khi Trình Lạc Sơ thấy Vu Chi Hằng đang dựa lưng vào thân cây, cậu chợt nhận ra đã năm năm trôi qua. Những chuyện xảy ra trong những năm qua lướt qua tâm trí cậu, khiến cậu có chút ngẩn ngơ.
Cảm giác thật không thực.
Cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng tất cả đây chỉ là một giấc mơ sau khi cậu qua đời, vì sao lại có cảm giác kỳ lạ thế này.
Người đứng dưới gốc cây dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, gãi đầu rồi quay lại, hắn nhìn thấy Trình Lạc Sơ đang đứng ngẩn ngơ ở đằng xa.
Vu Chi Hằng chạy lại kéo tay Trình Lạc Sơ, "Dạo này em có vẻ hay mơ màng nhỉ? Có chuyện gì giấu anh phải không?"
"Em có à?" Trình Lạc Sơ lập tức lo lắng, tay cậu nắm chặt hộp nhẫn trong túi.
"Em không có chắc?"
Trình Lạc Sơ cúi đầu, "Được rồi, có lẽ là có chút lo lắng. Em chỉ sợ không qua được luận văn tốt nghiệp, không thể tốt nghiệp suôn sẻ."
"Luận văn của em là do chúng ta cùng sửa mà, em không tin mình thì cũng phải tin vào bạn trai chứ."
Trình Lạc Sơ gật đầu, "Đúng đúng, em nên tin tưởng anh. Nhưng chúng ta không học cùng chuyên ngành mà. Trong luận văn còn có vài phần liên quan đến chuyên môn của anh, lỡ giáo viên hỏi đến em biết trả lời thế nào? Chuyên môn của anh, em hoàn toàn không hiểu chút nào cả."
Vu Chi Hằng xoa nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của Trình Lạc Sơ, an ủi: "Yên tâm, giáo viên sẽ không hỏi em đâu."
"Wow, sao anh biết chắc giáo viên không hỏi em?"
Vu Chi Hằng giả vờ suy nghĩ một lúc, đúng lúc Trình Lạc Sơ nghĩ rằng hắn sẽ nói ba hoa gì đó thì hắn trả lời: "Anh chỉ biết thôi."
Trình Lạc Sơ không còn lời nào để nói, chỉ muốn lườm hắn một cái. Nhưng nhờ câu nói đó, cậu cũng bớt căng thẳng, bàn tay nắm chặt chiếc hộp nhẫn cũng từ từ thả lỏng.
Thực ra, hôm nay Vu Chi Hằng định dẫn Trình Lạc Sơ đến gặp chính thức bố mẹ hắn, mọi thứ đã sắp xếp sẵn sàng. Nhưng đột nhiên bố Vu Chi Hằng phải đi công tác nước ngoài, ngay cả mẹ hắn cũng phải đi theo. Vì vậy, họ đành phải hủy buổi gặp mặt và cùng nhau đến một nhà hàng đã đặt sẵn.
Qua bao năm, Vu Chi Hằng đã có một thói quen, đó là bất kể ở đâu hay khi nào, hắn luôn phải tự tay đút cho Trình Lạc Sơ miếng ăn đầu tiên. Ban đầu, Trình Lạc Sơ cũng thấy bình thường, không để tâm lắm. Nhưng khi nhận ra thói quen này đã không còn sửa được nữa, cậu cũng đành phải chấp nhận.
Trong bữa ăn, Vu Chi Hằng múc một muỗng kem trong ly đưa tới trước miệng Trình Lạc Sơ. Cậu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn mở miệng và nuốt muỗng kem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!