Chương 48: (Vô Đề)

TAM QUAN VỠ NÁT

Trình Lạc Sơ thản nhiên vẫy tay, "Được rồi, em biết rồi."

Khi Trình Lạc Sơ bước ra khỏi phòng, cậu vô tình chạm mặt với ông chủ đang đứng ngay bên ngoài. Cậu định mở miệng nói gì đó, nhưng khi lời vừa đến miệng thì cậu chợt nhận ra mình dường như không có tư cách để nói những điều này với ông chủ.

Cậu mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại vẫn đang đổ chuông liên tục, rồi gật đầu chào ông chủ.

"Xin lỗi, tôi đi…."

"Đừng lo, tôi sẽ chú ý hơn đến Tiểu Điềm. Gần đây tôi quá bận nên không để ý đến cảm xúc của em ấy. Nhưng….. có lẽ ngay từ đầu, cách tôi bắt đầu với em ấy đã khiến em ấy hiểu lầm. Tôi sẽ giải quyết hết những chuyện này, cậu yên tâm. Một khi tôi đã ở bên Tiểu Điềm, tôi sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi chút nào." Ông chủ nói với giọng đầy hối lỗi và áy náy khiến Trình Lạc Sơ đang bước đi cũng phải dừng lại.

"Những lời này, anh nên nói với chính anh ấy thì hơn. Anh ấy không phải người không biết lý lẽ, cũng không phải kiểu người cố chấp. Tính cách của anh ấy thoải mái, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, anh ấy sẽ nhanh chóng quên đi." Trình Lạc Sơ đáp lại với giọng điệu bất đắc dĩ.

Ông chủ thở phào, vừa cười vừa nói, "Phải, tôi biết mà. Em ấy hoạt bát như vậy, chỉ cần giải thích rõ thì chẳng bao lâu em ấy sẽ lại vui vẻ như trước."

Trình Lạc Sơ quay đầu nhìn anh ta, ngạc nhiên khi thấy ông chủ nở một nụ cười.

Cậu sững sờ một lúc rồi quay đầu đi, tiếp tục bước ra ngoài. Trong lòng như vừa được giải thoát, có lẽ đó là nụ cười hạnh phúc mà người ta thường có khi nghĩ về người mình yêu.

Cậu tự hỏi, liệu Vu Chi Hằng có nở nụ cười như vậy khi nghĩ về mình không?

Cuộc gọi của Vu Chi Hằng bị tự động ngắt sau một thời gian dài không có ai bắt máy. Trình Lạc Sơ đứng ngoài quán bar, lá vàng rơi lả tả trong gió, bóng lưng cậu cô độc hơn bao giờ hết.

Cậu hắt xì một cái, rồi quay lại vào trong quán bar.

Trong khi đó, Vu Chi Hằng nhìn vào điện thoại vừa bị ngắt tự động mà trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bất an.

Hắn biết có thể Trình Lạc Sơ đang bận, có thể đã ngủ, hoặc đang tắm. Dù sao cũng đã muộn, không phải ai cũng giữ điện thoại suốt từ sáng đến tối.

Nghĩ vậy, Vu Chi Hằng thấy mình không có gì phải lo lắng nữa, nên thay vì gọi tiếp, hắn gửi vài tin nhắn quan tâm.

Vu Chi Hằng: [Cậu đang làm gì thế?]

Vu Chi Hằng: [Đã đi ngủ chưa?]

Vu Chi Hằng: [Điểm số sắp có rồi, tôi mong sẽ thấy tên cậu trên bảng vàng.]

Vu Chi Hằng: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp, hy vọng cậu có một giấc mơ tuyệt vời.]

"Không gọi nữa à? Trình Lạc Sơ không nghe máy sao?" Luật Vận nằm trên giường ký túc xá, ngẩng đầu nhìn Vu Chi Hằng.

Nghe thấy thế, Vu Chi Hằng liếc mắt nhìn cậu ta, nhăn mặt như nhìn thứ gì ghê tởm rồi nói với giọng châm chọc, "Mày tưởng ai cũng như mày à, dán mắt vào điện thoại từ sáng đến tối, hết pin cũng phải cầm theo cục sạc dự phòng."

"Trọng lượng này có là gì, quá dễ dàng cầm theo!" Luật Vận khoe khoang.

Thấy cậu ta còn tự hào, Vu Chi Hằng cảm thấy bất lực.

Vu Chi Hằng: Phải rồi, dễ dàng đến thế mà người cậu thích lại bỏ đi mất.

Luật Vận ngẩn người nhìn lên trần nhà, rồi chợt nhớ ra cách đây khoảng mười phút, khi đang lướt video, cậu ta có thấy tài khoản của Trình Lạc Sơ đang hiển thị trạng thái trực tuyến.

Cậu ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm, "Không thể nào đi ngủ nhanh vậy chứ?"

Vu Chi Hằng cách ta cậu một khoảng, không nghe rõ, bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu ta với vẻ băn khoăn, "Hả?"

Luật Vận nghĩ một lát, rồi cảm thấy có thể mình nhìn nhầm hoặc hệ thống gặp lỗi, bởi xác suất xảy ra điều này khá cao. Cậu ta lắc đầu, lẩm bẩm trong khi đang ngậm kẹo m*t, "Không sao, chắc tao nhớ nhầm."

Đúng lúc đó, Vu Chi Hằng nhận được một cuộc gọi. Khi nhìn vào, hắn nhận ra là từ một người bạn cũ từ thời trung học, người mà hắn đã lâu không liên lạc. Không ngần ngại, hắn bắt máy trước mặt Luật Vận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!