Chương 45: (Vô Đề)

KHÔNG GẶP MẶT VẪN LÀ TỐT HƠN

"Lão Tạ hỏi mày chuyện Phùng Thuần làm gì?" Vu Chi Hằng hỏi Luật Vận.

Luật Vận: "Mặc dù Phùng Thuần không có thành tích bằng mày nhưng cũng là học sinh giỏi nhất lớp. Cậu ấy đột ngột bỏ đi, lão Tạ chưa kịp hỏi lý do thì phải hỏi tao, người đã thân thiết với cậu ấy nhất trước khi cậu ấy đi."

"Khi lão Tạ hỏi, tao mới nhận ra, người giữ gìn tình bạn giữa ba chúng ta lại là tao. Nếu không có tao, với tính cách của mày với cậu ấy thì đã sớm không nói chuyện với nhau nữa rồi."

Vu Chi Hằng im lặng, cũng không đến mức như vậy. Việc giao tiếp giữa hắn và Phùng Thuần giảm đi là sau khi Luật Vận trở về từ cuộc thi đã nói ra những lời không đâu, lý do cơ bản nhất lại đang ở ngay trước mắt hắn, mà người đó lại không nhận ra.

Nhưng hắn vậy mà cảm thấy mình nghe được hàm ý nếu không có cậu ta thì cái gia đình này đã sớm tan nát từ miệng Luật Vận.

"Đi thôi, đừng nghe cái tên điên này nói nữa." Vu Chi Hằng che hai tai Trình Lạc Sơ, không cho cậu nghe Luật Vận nói.

Luật Vận nghe Vu Chi Hằng nói vậy lập tức nổi giận, đuổi theo sau hai người, "Này, câu này của mày có ý gì!"

Vu Chi Hằng: "Không có ý gì, chỉ nói cho vui thôi."

Luật Vận tức giận đuổi theo phía sau hai người, cậu ta vẫn không ngừng lảm nhảm, cuối cùng đến quán thịt nướng vẫn chưa ngừng lại.

Vu Chi Hằng chuyển menu cho phục vụ đứng bên cạnh, "Những món tôi vừa nói, cho tôi hai phần."

"Vâng." Nhân viên nhận menu rồi nhìn vào Luật Vận đang ngồi đối diện, hỏi: "Vậy còn vị này thì sao?"

Luật Vận lập tức im lặng, không thể tin nhìn Vu Chi Hằng đang cúi đầu thì thầm với Trình Lạc Sơ, "Mày không gọi món cho tao à?"

"Tao thấy chăm sóc một đứa trẻ đã rất tốn sức rồi, đứa trẻ kia cũng cần học cách tự chăm sóc bản thân, bố không có kiên nhẫn để chăm sóc đứa trẻ khác." Vu Chi Hằng nghiêm túc nói.

"Đi chết đi." Luật Vận tức giận, từ dưới bàn đạp một cú vào Vu Chi Hằng.

Sau khi gọi món xong, nhân viên rời đi, bàn ăn vốn ồn ào ngay lập tức im lặng lại. Khi yên tĩnh, Luật Vận lại nghĩ đến việc Phùng Thuần đột ngột ra đi.

Có lẽ việc đó cũng không thể gọi là đột ngột ra đi.

Ít nhất, Phùng Thuần đã nói với cậu ta một tiếng trước khi lên máy bay.

Mặc dù khi cậu ta chạy đến, máy bay đã vừa cất cánh.

Lúc đó, mặc dù cậu ta rất buồn nhưng cũng có chút vui vẻ, vì cậu ta biết Phùng Thuần đi chuyến bay vào khoảng thời gian nào.

Luật Vận đứng không xa, nhìn máy bay cất cánh, cuối cùng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, lúc đó cậu ta đang nghĩ không biết Phùng Thuần có nhìn thấy bóng dáng của mình không.

Có thể nhìn thấy, cũng có thể không.

Món ăn được làm ngay tại chỗ nên cần phải đợi một lúc. Nhân viên vừa mới ghi đơn cho họ đã mang đồ uống mà Vu Chi Hằng gọi đến.

Khi đồ uống được đặt lên bàn kính phát ra âm thanh bịch, Luật Vận mới từ trong hồi ức tỉnh lại.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn hai người đối diện đang cúi đầu không biết đang thì thầm điều gì.

Luật Vận mơ hồ nghe thấy hai từ "tan vỡ tình cảm".

Hứ….. sẽ không phải đang nói về cậu ta chứ?

Sau đó, cậu ta thấy Trình Lạc Sơ liếc nhìn mình một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Sẽ không đâu? Không đâu? Thật sự không phải đang nói về cậu ta chứ?!

"Hai cậu…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!