HOA VÀNG ĐÃ HÉO TÀN
Cô gián s*x*: [Nói thật nhé, nhìn hai bức ảnh chụp chung này, trông họ thật xứng đôi.]
Mèo biết bơi: [Không phải, trên kia có phải là thuộc tính gì không? Hai thằng con trai ở bên nhau thì xứng đôi chỗ nào? Thấy gay ghê, không biết sau này họ sẽ làm đám cưới thế nào.]
Người dùng ẩn danh Tiểu Cường: [Không biết mấy cô gái hiện tại đang nghĩ gì mà lại thích nhìn hai thằng con trai bên nhau."]
Lão đại 58 tuổi: [Chỉ có hai cậu ở trên đấy, đóng miệng chó lại đi, mùi hôi từ bữa sáng ăn phân dù cách màn hình cũng bay tới chỗ tôi rồi.]
Người dùng ẩn danh Tiểu Cường trả lời Lão đại 58 tuổi: [Sao mà phản ứng dữ vậy? Chẳng lẽ cậu là một trong hai thằng con trai trong ảnh à? Có phải đã bị kích động không?]
Lão đại 58 tuổi trả lời người dùng ẩn danh Tiểu Cường: [Tôi bị kích động cái gì? Mẹ nó, cậu thấy thằng nào dùng ảnh đại diện ngọt ngào như vậy chưa? Thời này, mấy kẻ đã không bằng gay mà còn mù quáng, đừng để tôi biết cậu là học sinh trường nào, lớp nào, tôi sẽ cho cậu một đòn no đòn.]
…..
Trên mạng ồn ào, còn ở ngoài đời, Trình Lạc Sơ và Vu Chi Hằng đã bắt đầu bài thi tiếp theo.
Trình Lạc Sơ làm xong bài thi, nhìn thấy tờ giấy thi đầy chữ của mình khiến cậu cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Đã bao lâu rồi cậu không viết đầy đủ một tờ giấy thi? Trình Lạc Sơ suy nghĩ, không nhớ ra được, nhưng chắc chắn là đã rất lâu. Lần này viết đầy như vậy, đều nhờ vào sự chịu trách nhiệm của Vu Chi Hằng với mình.
Vì một câu nói của Khương Điềm, cậu thực sự đã bắt đầu việc tự học không ngừng nghỉ.
Cậu kiểm tra xong giấy thi và giơ tay lên, "Thưa thầy, em có thể nộp bài sớm không ạ?"
Giáo viên coi thi nghe thấy liền rời mắt khỏi sách, nhìn Trình Lạc Sơ rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại, "Còn nửa tiếng nữa, em chắc chắn muốn nộp bài sớm không?"
"Chắc chắn thưa thầy."
"Vậy em đưa bài cho thầy." Nói xong, thầy lại dừng một chút, "Những học sinh chưa làm xong bài thi nhanh chóng hoàn thành đi, còn nửa tiếng nữa sẽ hết giờ, khi hết giờ, tất cả đều phải nộp bài, không có thêm thời gian cho các em đâu."
Trình Lạc Sơ đưa bài thi cho thầy, ban đầu cậu định tìm Vu Chi Hằng, nhưng vừa ra khỏi phòng thi đã thấy Vu Chi Hằng quay lưng lại.
"Nè…"
"Dì, cháu đã nói rồi, chuyện sau này thì về sau tính, hiện tại còn một năm nữa mới tốt nghiệp mà, cần gì phải sốt ruột?" Vu Chi Hằng đang cầm điện thoại nói chuyện.
Giọng của người phụ nữ bên kia trong hành lang tĩnh lặng nghe rất rõ ràng, cho dù Trình Lạc Sơ không muốn nghe cũng vẫn cảm thấy mình nghe thấy.
Người phụ nữ bên kia nói, "Không phải dì sốt ruột, mà là với hoàn cảnh gia đình của cháu, đi du học hay lấy một người vợ nước ngoài phù hợp với gia đình mình sẽ rất có lợi cho cháu sau này, giờ cháu đang học mà tin đồn trong trường đã truyền tới bên Ngọc Ngọc rồi."
"Ngọc Ngọc nói với dì sao?" Vu Chi Hằng hỏi lại.
Người phụ nữ "A" một tiếng, sau đó nói: "Không phải, cô nói nè, một thằng con trai sao có thể gần gũi với cậu học sinh nam thấp hơn cháu kia như vậy? Cháu nhìn xem, trường học của cháu đã đồn thổi thành bộ dạng gì rồi, sau này hai đứa còn làm sao cưới vợ nữa."
Vu Chi Hằng gọi một câu, "Dì ơi." Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc gần như bùng nổ vì những lời này, "Dì, cháu kính trọng dì vì dì là người lớn tuổi hơn, là người thân của cháu, nhưng đây không phải lý do để dì giáo dục cháu. Chỉ có mẹ và bố cháu mới có thể quản giáo cháu, mong dì giữ lại tâm tư muốn quản giáo cháu đó mà chăm sóc tốt cho con của dì đi ạ."
"Nếu Ngọc Ngọc đã có thể kể cho dì nghe chuyện của cháu, thì có lẽ chuyện dì và chú hoặc chuyện chú nuôi bồ bên ngoài cũng đã bị Ngọc Ngọc nói ra rồi."
Người phụ nữ: "Sao cháu dám…!" Sau một hồi im lặng, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của dì từ đầu dây bên kia, "Tống Nam Ngọc! Sao con lại kể cho người khác chuyện bố con nuôi bồ ra bên ngoài?! Con thấy hàng xóm nhìn mẹ thế nào mà không thấy kỳ lạ sao?! Hóa ra là con đã nói ra! Con muốn mẹ để mặt ở đâu hả?!"
Vu Chi Hằng cũng không muốn nghe chuyện trong nhà bọn họ, cậu lập tức cúp điện thoại. Hắn tính toán thời gian, cảm thấy bây giờ chính là lúc Trình Lạc Sơ sắp nộp bài thi ra khỏi phòng thi, hắn quay người lại.
"Cậu ra khi nào vậy?" Giọng Vu Chi Hằng có chút bất ngờ, cảm giác hốt hoảng nhỏ nhoi bị hắn che giấu rất tốt.
Trình Lạc Sơ: "Mới ra thôi, đề thi lần này hơi khó, có một số câu tôi giải mãi mới xong."
Vu Chi Hằng: "Giỏi quá nhỉ." Vu Chi Hằng thấy Trình Lạc Sơ không có vẻ mặt không vui nào mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói với cậu bằng giọng như dỗ trẻ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!